Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

Về thôi... :)





Tháng 7, đi và trải nghiệm. Đi qua những vùng đất lạ, con người lạ, cuộc sống lạ, và những phận người thì..nơi nào cũng na ná giống nhau, để rồi thấy ở đâu rồi cũng thế, cứ háo hức thật nhiều, dốt cuộc cũng chẳng chạy thoát khỏi những nghĩ suy về cuộc sống...

Tháng 7, Nha Trang đón người phương xa bằng một cơn mưa rào mang theo mùi của biển. Nắng nhẹ hơn, gió nhẹ hơn và biển thì hiền hòa. Nhưng ko có cảm giác nhiều như những ngày ở Đà Nẵng. Biển nơi nào thì cũng thế, nhưng cứ vẫn cứ thấy yêu biển Đà Nẵng. Có lẽ vì ....một điều gì đó mơ hồ, ko rõ...

Tháng 7, những con đường quanh co quanh sườn đồi, cảm nhận dần không khí lạnh khi lên cao. Mưa phùn hắt qua cửa kính. Gác máy ảnh trên thành cửa, nháy vội vài ngôi nhà gỗ nhỏ xíu nằm rải rác bên sườn đồi, để dành một ngày có thể cầm cọ, vẽ lại những ngày rong ruổi. Lướt qua những dáng nhỏ đeo gùi lại thấy ước mơ về một vùng cao với những đứa trẻ ê a tập đọc...Đà Lạt mùa này, chỉ có mưa và lạnh. Dừng chân ở khách sạn tận cuối con dốc, chọn căn phòng có ban công và ô cửa kính lớn nhìn ra xuống đường, nhìn ra con dốc đứng và khoảng đồi mênh mông. Chỉ cần khẽ kéo rèm, đã thấy mưa xiên xiên ngay dưới cột đèn vàng. Những lúc như thế, chỉ biết tựa đầu vào ô cửa, nhìn....

Tháng 7, gặp K tại nơi thành phố Buồn này, vào 1 ngày cũng buồn vì ..mất mát. Xe đi thuê bị người ta cướp nên lỗi hẹn với đồi cafe của K. Nhìn K nhỏ bé, ướt nhoẹt ngồi run trong một góc quán Cafe chờ đợi sau khi phóng xe  gần 80km lên Đà Lạt, thấy...thương. Làn khói thuốc mỏng vây quanh 2 đứa chẳng đủ để sưởi ấm. Bắt tay K một cái, lời hẹn cho tuổi 27 dù sao cũng không bị lỡ. K nói :".. gặp H.a tại nơi này như một giấc mơ...". Gần 5 năm rồi nhỉ? Vậy mà vẫn cứ thấy như mới đây, dù mọi thứ đã khác đi nhiều, tớ không còn là con bé 23 và K cũng vậy. Gặp nhau cũng chỉ trong chốc lát. Giúi vào tay K lá thứ viết dài bằng 7 tờ giấy A4 của gần 5 năm về trước mà ko gửi để đọc..cho vui. Xòe ô đứng dưới mưa, quàng vào cổ K chiếc khăn vừa mới mua với câu đùa :"Chán Đà Lạt rồi. Trả lại Đà Lạt đấy" rồi tiễn K về trong cơn mưa nặng hạt và cái lạnh thấu xương. Có lẽ sẽ chẳng thể nào quên được ánh mắt của K khi đó.....Đường đèo, tối, lạnh, dặn K cẩn thận. Một lần nữa K xòe bàn tay ra.... Đêm, nhận được tin nhắn: "Nếu được lựa chọn một lần nữa, K vẫn sẽ chọn H.a...". Khẽ cười: " Mọi thứ đã qua mất rồi K ạ..."

Tháng 7, nhận ra bạn thân, bạn và bè khác nhau  nhiều thế nào.... Muốn một lần gặp con bạn, để nghe tận tai cái câu :" Tớ cũng có thích gì cậu đâu, chẳng qua lỡ làm bạn...". :)

Tháng 7, thản nhiên nói nhớ một người. Nhận ra, nỗi nhớ đâu cứ phải lúc nào cũng phải mang theo tình yêu trong đó. Và nỗi nhớ cũng đâu có ghê gớm và đáng sợ đến nỗi phải né tránh.

Tháng 7, lạ vì mình ...quên, sau ngày ấy... Những ngày rong ruổi, vẫn  mang theo bên mình những thứ thuộc về ai, nhưng...bỗng nhiên đánh rơi đâu đó hình dáng đó, tiếng nói đó, những niềm vui và cả những nỗi buồn sau một khoảng thời gian dài.... Có lẽ đã đi đến tận cùng rồi nên thả trôi....

Tháng 7....vẫn chưa muốn về nhà dù nhớ mẹ...

Tháng 7, kết thúc với những điều chờ đợi và cả không chờ đợi.

Để rồi....

Tháng 8, quay trở lại Hà Nội, bắt đầu với những lo toan.......

Mỉm cười. Không sao cả. Rồi sẽ ổn cả thôi ^^


~N.n~ Ngày cuối cùng ngồi lại với biển.......