Thứ Tư, 4 tháng 10, 2017

Đi qua mùa



"Trưa muộn. Đi về giữa cơn mưa. Lá sấu như là rụng quanh năm suốt tháng. Có chiếc lá cõng mưa bay ngang mặt, rồi kiệt sức rơi xuống đất, cuốn theo vòng quay của những chiếc bánh xe vội vã. Chọn con đường xa hơn nhưng vắng hơn chút chút để đi. Nước mưa nhòa mặt, tan trên môi ngọt lịm. Chỉ có thế thôi, mà tự nhên muốn mình bé lại, như ngày xưa 14, đã biết ngồi bên cửa sổ...làm thơ, vào những buổi trưa trốn ngủ ngắm mưa rơi trắng xóa và tưởng tượng đủ điều. Yêu mưa có lẽ cũng bởi vì những tháng ngày như thế.

Bạn viết: "Có những ngày biết tìm nắng ở đâu". Khẽ cười. Sign out.

Ấy thế mà có lúc, mình đã nhìn thấy nắng trong mưa...."


Thế rồi chị...."phổ thơ" cho mẩu cảm xúc bâng quơ của mình, hết sức dễ thương:

Ngày hôm nay trưa muộn
Đi về giữa cơn mưa
Lá sấu như là rụng
Quanh năm suốt bốn mùa...

Lá cõng mưa ngang mặt
Rồi buông mình rụng rơi
Cuốn theo vòng quay vắng
Những bánh xe vội rời....

Nước mưa vương nhòa mặt
Trên trên môi ngọt ngào
Bống muốn mình bé lại
Như mười bốn hôm nào...
Ngồi bên khung cửa sổ
Làm thơ những buổi trưa
Tưởng tượng và mơ mộng
Trốn ngủ vì ngắm mưa...

Ngày hôm qua bạn ấy
"Biết tìm nắng ở đâu"
Khẽ cười...Mình đã thấy
Nắng trong mưa ngập ngời...

:)




Thứ Hai, 14 tháng 8, 2017


Tiểu Ngân Hà

Có một dòng sông chảy qua trời bão táp
Có một Ngân Hà ở chơi với Thiên đỉnh
Em đi tìm anh,
Tìm anh,
Ở hành trình vạn lý.

Em đã hỏi,
Khắp Nam Tào, Bắc Đẩu, Thần Nông
Anh ở đâu trong những tinh cầu lấp lánh?
Trên dòng sông không phân nhánh?
Mà Chức Nữ, Ngưu Lang phải chia cách đôi bờ...

Anh ở đâu?
Trong Tam giác mùa hè?
Hay Lục giác mùa đông?
Ở đâu trong những mênh mông?
Ở đâu trong những khoảng không đợi chờ?

Giữa cơn mơ,
Theo cánh Thiên Nga em bay hết Ngân Hà
Những Vành Khăn, Tua Rua giật mình hoảng hốt
Tráng Sĩ, Mục Phu đều nhìn em ngơ ngác
Sư Tử, Con Cua bảo từng nghe giọng anh khàn....

Em đi khắp một vòng tròn bát ngát
Hỏi mười hai chòm sao hoàng đạo
Em hỏi từ Cá Voi đến Đại Bàng
Từ Đại hùng, Tiểu Hùng đến Con Ruồi bé xíu....
Vạn lý tầm duyên
Vạn lý truân chuyên
Bao giờ bạc tóc thuyền quyên
Em hát an nghe câu ca
Thủa ta chưa mọc ra đôi cánh
Thủa chưa từng lấp lánh trên cao
Rằng:
"Trăng sao mấy độ, tình duyên tỏ mờ..."


Vô tình bắt gặp những dòng thơ này của một ai đó không quen. Thấy mình như đang bay giữa dải ngân hà, giữa cao xanh vời vợi. Những lúc như thế, lại thấy mình phân nửa làm hai....

Một nửa ở lại với những đời thường chất ngất.
Một nửa bay đi, mải miết giữa những vô định hình.

Tìm ai? Ai tìm?







Thứ Ba, 11 tháng 7, 2017






Anh về nói chuyện trầu cau
Mẹ cha mình dặn chúng mình thương nhau
Đời người trăm nỗi bể dâu
Xin mình hãy nhớ nơi đâu bên bờ....
























Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2017



Giá như trời đừng sáng.

Lại thấy bóng mình đổ trên thành ban công. Phố dưới kia im lìm.

Ngửa cổ ngắm bầu trời, chẳng có gì ngoài mây. Nhưng bầu trời luôn rộng, nên lòng mình nguôi ngoai.

Nhắm mắt lại, thèm như cơn gió, thèm như đám mây, thèm như trăng, như sao lang thang khắp bầu trời...Cứ một mình như thế ....Thành ra...nhiều lúc như là... thèm cả....cô đơn.










Thứ Tư, 7 tháng 6, 2017

!





Mưa đêm. Ào ạt. 

Thấy mình bất ổn. 

Có những thứ thật sự đã đến lúc kết thúc để bắt đầu rồi. 

Muốn nằm dài ra nền nhà gạch, úp tai xuống sàn mà nghe tiếng mưa dội vào lòng đất, vào lòng đêm, và cả....lòng mình....

 Đôi khi thèm một mình đến lạ.