Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015

Một mình - Cafe


BUỔI SÁNG

Những gương mặt người

Quen và không quen

Những giọt cà phê muôn đời đen nhánh

Tiếng chim khua vỡ buổi sáng lạnh

gõ thức mặt trời

Em ngồi một mình

Khuấy loãng thời gian

Buổi sáng muốn gọi anh

Nắng nói lời mê ngủ

Gió se lạnh chối từ

Quàng nỗi nhớ chạy quanh chiếc bàn nhỏ

Bản giao hưởng đêm qua còn phảng phất trên phím dương cầm

Người đã vội quên cung bậc cuối

Nụ hôn nửa vời

Trái tim không cửa

Ai hờ hững xéo lên lá cỏ

Buổi sáng ngồi một mình

Không quen những nụ cười lạ

Em đậm đặc với nắng thu mưa hạ

Tan cùng tàn đông

Lòng bàng hoàng luyến tiếc níu vạt áo xuân

Đã chậm mất nửa mùa cuối cùng

Khói thuốc cay và cà phê đắc

Cơn đau màu đen ngà

Buổi sáng ngồi một mình

Uống cạn kiệt

lạ

quen!


_ Phan Ngọc Thường Đoan_









Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

Thì thầm với mẹ...



Lại thêm một tháng mười
Con gái sắp ba mươi
Mẹ bảo lấy chồng thôi
Rồi thở dài lặng lẽ

Đời khoác lên vai mẹ
Trăm nghìn nỗi đắng cay
Nuôi con lớn từng ngày
Bằng nhọc nhằn đợi mẹ

Tình duyên con bán rẻ
Nhưng nào kẻ lái buôn
Mẹ ơi xin đừng buồn
Nếp nhăn hằn khóe mắt

Duyên ông trời sắp đặt
Nào ai muốn được đâu
Mẹ đừng có âu sầu
Để lòng con thêm nặng

Tóc mẹ ngày bạc trắng
Vì những đêm không ngủ
Mẹ ơi bao giờ đủ
Những muộn phiền lo toan?

Con chưa bước sang ngang
Vì thuyền không bến đợi
Không có nghĩa mẹ ơi
Tuổi xuân con trôi  mất

Ngoài kia còn tất bật
Biết bao là niềm vui
Xin mẹ chớ ngậm ngùi
Một mình còn đơn lẻ

Hãy mỉm cười mẹ nhé
Dù thêm một tháng mười
Con gái sắp ba mươi
Cũng có sao mẹ nhỉ?
















_N.n_ ...