Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2016

Đêm tháng Giêng. Trôi. Nghiêng.



Tháng 8 nước lưng chừng trời
Cháu về hứng tay...Mùa rơi. Ướt át
Thu ngấp nghé không cả màu nắng nhạt
Đường làng quê mình trơn trượt lắm bà ơi
Ngõ nhà bà không còn có hoa rơi
Then cửa chốt, 14 năm gỉ màu thời gian mòn vẹt
Con chim lạ trên cây trứng gà già nua đang hót
Rồi rơi xuống lặng thinh
Một nốt trầm...

Bà ơi bể nước góc sân
Nơi lũ trẻ con nô đùa rồi chạy về tranh nhau vục gáo dừa vào uống
Rong rêu phủ, tóc thời gian đã luống
Nằm im lìm trong giấc ngủ sâu
Chái bếp sau nhà khói bếp về đâu?
Nồi cơm cháy, khét mùi rơm rạ
Bà chạy xuống đỡ đòn, cháu úp mặt núp sau lưng bà thút thít
Rồi giần hờn bỏ bữa, khóc suốt trưa
Tiếng võng bà đưa
À ơi giấc ngủ
Thương sao cho đủ
Ngày xưa...
Con gà nhà ai rúc rích dậu thưa
Cào vào đất bới năm tìm tháng
Ký ức lang thang
Ướt nhòe tháng 8...

Cháu đã đi, bà ơi, bước chân chai sạn
Mà vẫn thấy đau khi giẫm lên đất quê mình?...
Cháu đi đến tận cùng
Vẫn chỉ về... duy nhất với bà thôi...


P/s: Đêm tháng Giêng, nằm nghe tiếng gà gáy, nghe mưa xuân thấm vào đêm...buồn buồn, nghe tiếng muỗi vo ve ngấp nghé mùa xoan nở, nghe tiếng côn trùng vọng lại từ cánh đồng sau nhà đang vào vụ cấy. Một mình nằm trong căn phòng trống. Và...Nhớ bà....