Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2015

Bâng quơ



Về nhà. Cuốc vườn giúp mẹ trồng rau. Khi lớn, chỉ muốn làm tất cả những gì có thể thay cho bố mẹ, nhất là những công việc tay chân. Quần săn đến đầu gối. Mẹ đứng sau bảo: " Chân con gái gì mà đen như chân nông dân". Lại toét miệng cười. Đó là dư âm của những ngày phơi nắng. Nhưng con gái nông dân thì chân nông dân đã có sao? :). Nói là con gái nông dân, nhưng quả thât, ít làm nông hơn những đứa con gái khác ở làng. Thành ra bao nhiêu năm luống rau cuốc vẫn cứ..lộm nhộm, toét toe.Chưa thấy ai cuốc vườn khéo như mẹ. :)

Đêm giật mình tỉnh dậy. Thấy mẹ đang vuốt nhẹ lên má, lên tóc, rồi thở dài... Vài ngày sau  nghe Dì kể mới biết, mấy hôm trc đó mẹ có đi...coi bói. Ngta bảo con gái mẹ số...cô độc và vất vả. Khó yêu và khó lấy chồng. Chắc mẹ thương. Nghĩ. Rồi đến lượt...thương mẹ. Thật nhiều.... Nhưng biết làm sao??? Duyên phận là thứ không phải muốn là được. Không phải lòng ai cũng đủ rộng để bao bọc một đứa con gái ẩm ương. Nên việc duy nhất có thể cố gắng là....kiếm thật nhiều tiền. Ổn định cuộc sống, đủ lo cho bố mẹ đc trọn vẹn hơn. Hi vọng, mẹ sẽ bớt được phần nào.

Lần đầu tiên chị nhắn tin bằng một giọng..hết sức bình thường có xưng ngôi "chị" sau cả nửa năm trời 2 chị em không nói chuyện. Đó là lần chị nhờ...qua ngủ với người bạn thân của chị vì chị ấy gặp chuyện không vui và bước vào giai đoạn sợ sự cô đơn...Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng có..thoáng buồn. Còn buồn vì sao thì nó cũng mông lung lắm. Bạn bảo có thể từ chối, vì cũng không quá thân quen. Vì trời lạnh thế này mà tối nào cũng lóc cóc phi xe cả một quãng đường đến đó ngủ rồi sáng hôm sau lại lóc cóc phi xe về. Vì và vì.... Thế mà rồi...không từ chối được. Lại nghĩ đơn giản một chút, rằng: chắc người ta cũng phải cô đơn lắm, sợ hãi lắm mới cần một người ở bên đến thế. Chỉ vậy thôi. Nên đến.

Lại nhớ, chị J từng gọi điện bảo: "Có thể bây giờ em chưa nghĩ gì, nhưng đến một lúc nào đó, đến tuổi của chị bây giờ (có nghĩa 30) em mới thấy em cần có một gia đình, cần nơi nương tựa, em sẽ thấy mình cô đơn biết bao". Uh, bây giờ chưa nghĩ, sau này có nghĩ không thì cũng ko biết. Mà cái sau này cũng đâu có còn bao lâu? Chỉ biết, bây giờ, một mình, vẫn thấy...trụ được. Vẫn chưa cần ai đó ở bên. Vẫn có thể kiếm tìm cho mình những thứ khác ngoài kia, để rồi khi trở về với căn phòng trống, thấy mình yên ổn, dù đôi lúc buồn. Dân ngoại tỉnh bon chen giữa TP mưu sinh, ai mà chẳng có lúc yếu mềm và cô đơn.

Vì vẫn không quen chối từ trước những điều có thể làm cho người khác nên có lẽ vì thế mà nhiều khi...thấy đuối. Cũng chính chị từng bảo "Thương người quá có khi lại quên thương mình"... Uh. Mình đã bỏ quên mình, trong những cái thương dành cho người khác. Để cái nhận về thường là..sự vô cảm đến đáng sợ.

Lạ một điều, luôn có cảm giác cả thiên hạ được phép buồn còn mình thì không, luôn phải tỏ ra cứng cỏi, yêu đời thì mới mong có bạn. Thiên hạ được phép giận dỗi sẵn sàng trong tâm thế từ biệt, còn mình thì luôn phải ém mình xuống vì sợ ai đó ra đi. Cười. Nhiều khi thấy mình thật...ngốc nghếch.

Cuối tuần này suýt phải đi xa, đi cửa khẩu (con bạn nhờ đi có việc, cũng khó từ chối vì nó đang có bầu). Từ bao giờ ko biết, chẳng còn sợ những chuyến đi dù say lả lướt. Cứ nhắm mắt đi , rồi nhắm mắt về, rồi vật vờ vài hôm.

Hôm nay soi gương, thấy vết nhăn trên khóe miệng hằn sâu.
Thèm tóc ngắn.