Thứ Tư, 25 tháng 2, 2015

Gửi Mùa đông!



Mùa đông này,

Vậy là chúng ta đã chia tay nhau vì xuân đã về tràn qua bậc cửa. Sáng nay, hoa đào đã phai trên từng góc phố tớ qua, nằm im lìm chờ tay người lao công đến mang đi. Tết đã qua, nhanh nhỉ? Và tất nhiên chúng ta không lưu luyến gì nhau cả, cậu rồi sẽ trở lại, và tớ dù muốn hay không vẫn sẽ dang tay ôm lấy cậu vào mùa sau, và cả những mùa sau này nữa. :)

Mùa đông này,

Tớ không ghét cậu đâu đấy nhé, chỉ là tớ ko đủ khả năng làm mình ấm khi ở bên cậu, nên đôi khi tớ nằm bẹp ở nhà, cuộn mình trong chiếc chăn to kếch xù, ngồi  nhìn cậu qua khung cửa sổ, qua thành ban công tầng 8, nhìn cậu hớn hở đùa nghịch, như là cả bầu trời ngoài kia là của cậu, chỉ riêng mình cậu thôi ấy ^^. Thỉnh thoảng, tớ cũng muốn ra ngoài đường, nắm lấy vạt áo cậu lang thang dọc khắp các con phố, chụp lại một vài khoảnh khắc nào đó của mùa. Để thấy cuộc sống vẫn thở đều đều, để thấy tớ cũng đang thở, không gấp gáp...

Mùa đông này,

Là bỗng nhiên tớ muốn viết gì đó cho ngày tớ trở lại Hà Nội, một ngày xuân đầy nắng và gió sau rất nhiều ngày tớ im lặng. Trở lại vào một ngày xuân như thế, mọi thứ đều ấm áp và tràn đầy sức sống, thế mà rồi tớ lại chỉ muốn viết thư cho cậu - cho cái mùa khiến tớ co ro, run rẩy, lạnh lẽo và đơn độc. Người ta thường bảo: "Phải đi qua những ngày mưa mới thấy yêu hơn những ngày nắng". Còn tớ, ủ mình trong mùa xuân rồi mới thấy thương những ngày lạnh - những ngày lạnh của riêng tớ...

Mùa đông này,

Tớ chọn mùa xuân này là điểm dừng chân cho một quãng đường ngắn của tớ. Dừng chân cho dù tớ chưa biết mình sẽ đi đâu, nhưng tớ chắc sẽ có một lối rẽ nào đó khác để tớ bước. Tớ dừng chân vì...không muốn thấy mình đứng yên mãi thế. (Nghe ngộ không? ^^).

Mùa đông này....

Ờ thì...tớ gọi vậy thôi. :). Là có cảm giác muốn nghe một thứ tiếng nào đó đáp lại vào cái lúc tớ đang ngồi một mình thế này. Công ty lại vắng. Mà...tớ đã im lặng đủ lâu để không còn hối hận hay chưa...?

Im lặng, Mùa đông ạ, khi với ai đó bây giờ im lặng là một điều đúng đắn nhất, thì có vẻ như tớ lại làm thêm một điều sai trái khi nhấn vào nút nghe... Vẫn giọng nói ấy ở một nơi xa lắc, thế mà rồi tớ...ù chạy, lao vào khoảng đầy gió của Hà Nội trong chiều muộn. Tớ bỏ lại sau lưng khoảng sân thượng lộng gió ấy, với hoàng lan, hoàng yến...trong nồng cay men rượu. Tớ..sợ mình sẽ say trong men say của người khác. Chứng kiến nhiều rồi tớ mới chịu nhận ra: khi người ta say, chưa chắc mọi điều nói ra đã là thật. Say, chỉ khiến người ta...dễ dãi với mình trong thoáng chốc mà thôi... Một thoáng áy náy.... Nhưng rồi tớ nghĩ đến tớ của những ngày như vậy, trên sân thượng nhà tớ, ngồi trên thành ban công nhìn ra phía cánh đồng sau nhà, phía cây bàng già khu thủy nông, ngồi trên ô cửa sổ xây dở dang vào những ngày gió ào tới, xộc vào tóc, đôi khi là lạnh buốt, đôi khi là mát lành dịu nhẹ. Không một ai biết. Và...lặng câm.....
Kết thúc rồi...Mùa đông ạ...

Mùa đông này,

^^ Giá mà tớ mang được màu nắng này, những mầm non xanh mơn mởn này, tiếng chim hót trong buổi chiều trong trẻo này đến cho cậu, cậu sẽ thấy sự ra đi của mình cũng chẳng có gì phải luyến tiếc vì mùa xuân đẹp và ấm áp đến thế kia mà :p. Đừng vội chạnh lòng khi tớ nói thế nhé. :), cậu biết cái gì cũng đều có giá trị riêng của nó mà, đúng không? Cứ đón nhận tất thảy, như cuộc sống vốn thế, nhỉ? ^^

Và Mùa đông này,

Tớ sẽ đợi cậu ở mùa sau nhé. Lúc ấy, tớ sẽ kể cho cậu nghe tớ đã đi qua  mùa xuân,  mùa hạ, mùa thu như thế nào. Và dù thế nào đi nữa, tớ cũng sẽ không để mình lạnh trong cậu nữa đâu. :)

Tạm biệt cậu, Mùa đông!

Tớ!



























~N.n~