Thứ Ba, 24 tháng 3, 2015

Khép...















Đi đâu em, Hà Nội  một ngày mưa?
Đường phố ướt, chờ ngày đổ lửa
Nắng quên mùa đi không về nữa
Nên phố cứ sụt sùi, ướt lạnh cả bàn chân...

Đi đâu em, cho một buổi trưa lành?
Im lặng quá
tiếng thở dài qua vòm lá
Có những điều đã trở thành xa lạ...

Chợt thấy mình
Xanh đến hư hao...

_Vì lòng sẽ khép. Cả hai_





Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

Thanks!


Vô tình tôi bắt gặp Mann up, bằng cách nào tôi không nhớ, dù mới rất gần đây. Có cái gì...là lạ. Tất cả những thứ tôi đọc được ở đó có cảm giác như đã được trải nghiệm, thấm nhuần một cách sâu sắc dù tôi chưa đủ thời gian "lục tung" Mann up và ngấu nghiến hết những gì trong đó. Điều đặc biệt hơn cả (nếu tôi không nhầm), nó được viết và tạo dựng từ một chàng trai ngang tuổi tôi. Ngang tuổi, có nghĩa là cùng thế hệ. Cái từ "thế hệ", nó khiến tôi thấy mình thật sự đã lớn (dù đôi khi không muốn hoặc... không lớn kịp với thời gian). Thỉnh thoảng tôi cứ vậy, nhìn ai đó để lại thấy mình chậm chạp, trong tư duy, trong ý chí... Đôi khi là tốt, và đôi khi lại không tốt.

Có một vài thứ cảm xúc khó tả, nhưng cái cảm giác rõ ràng nhất lúc này với tôi đó là sự...sợ hãi. Tôi không muốn tránh né nó khi điều ấy có vẻ như làm tôi mệt mỏi hơn vì phải gồng mình. Thế rồi tôi bị ám ảnh mãi câu nói của Mann up: "Hãy nhìn những đụn khói chen chúc dưới mái nhà kia mà xem. Một khi thoát được ra và chạm vào đến nắng trời, chúng sẽ có cả một bầu trời rộng lớn để vẫy vùng, để gió cuốn đi. Nhưng nó chẳng hay biết và cam chịu chui rúc dưới những góc bếp phủ đầy nhọ nồi, bẩn thỉu, tối tăm. Con người cũng vậy, người ta run rẩy như những chiếc lá mỏng manh trước bão, sợ hãi những việc bản thân mình biết, và không biết".

Uh, và tôi đang như thế (or gần như thế), "sợ hãi những việc bản thân mình biết, và không biết". Ai đó nói, những đụn khói kia không dám bay cao "đơn giản nó ko đủ sức, chỉ cần bay lên cao một chút là khói sẽ tan biến" nhưng lại không để ý rằng, dù bay cao hay không thì nó vẫn sẽ tan biến. Vậy nên tất cả chỉ là LỰA CHỌN. Chạm tới nắng trời hoặc, chen chúc dưới mái nhà?!


P/s 1: Một cậu bạn nhắn tin cho tôi: "Cậu CẦN làm". Không ai dùng từ ấy với tôi cả. 10 người thì cả 10 sẽ nói với tôi chung chung bắt đầu từ câu: nên thế này, nên thế kia, tùy vào cái này, tùy vào cái kia. Đấy là không kể một 1001 những khó khăn được nêu ra khi tôi còn chưa kịp bắt tay. Tất cả đều ẩn chứa ít nhiều sự "sợ hãi" trong đó (có thể ngay cả họ cũng không nhận ra). Và tất nhiên, ít nhiều, dù muốn hay không, nó cũng lây lan sang tôi. "CẦN", giống như một thông điệp: Cậu làm đi, dù thất bại hay thành công thì cũng cần phải làm. Vì cậu. Vậy thôi.
"Và khi tớ đã quyết định, tớ cũng chỉ cần có thế".
P/s 2: Mann up đúng là một cuốn tạp chí. Một cuốn tạp chí đào sâu đến tận cùng mọi ngóc ngách cảm xúc của mỗi cá thể, thúc đấy người ta suy nghĩ, tìm tòi để rồi đến một lúc nào đó phải bật lên thành tiếng nói.