Thứ Ba, 28 tháng 4, 2015






Vẫn tóc cũ, vẫn áo cũ, vẫn cái túi bạc cũ, cái kiểu cười như đời chẳng có gì buồn cũng cũ nốt, rong ruổi khắp nơi.  28t, thấy mình cũ kĩ như một cuốn sách sờn gáy, vàng ố và quăn queo.

Về với TP Cảng. Phượng sắp nở bung gọi hè về. Sắp lập hạ.

Về với TP Cảng. Đơn lẻ. Bác bảo vệ khu Resort Hòn Dấu hỏi vì sao? Cũng chỉ cười. Biết vì sao? :)

Đồ Sơn...bẩn, nên chỉ xách giầy luồn chân dưới cát, đi dọc bờ biển, khi thì ngồi bệt xuống nghe sóng biển vỗ bờ nhè nhẹ. Nghe gió chiều về mang theo hơi lạnh. Nghe vị mặn thấm vào da thịt. Dù thế nào đi nữa thì chắc biển nơi đâu cũng thế, trước biển, người ta luôn có cảm giác mênh mông, man mác một điều gì đó khó tả.



Sắp bước vào những ngày nghỉ lễ, nơi đây ắt sẽ lại nhộn nhịp. 30.4, vẫn thấy thấp thoáng đâu đó tiếng thở dài...Sinh sau đẻ muộn, không biết nhiều về lịch sử, cũng chẳng hiểu hết sự đời, nhưng....vẫn chỉ có một câu muôn thủa: "Cái gì cũng có giá trị riêng của nó". Giả như có những sai lầm, mà sai lầm ấy xuất phát từ một tấm lòng yêu nước đến quên mình, thì đáng để quên đi nhiều hơn là oán trách. Nếu những hi sinh không đủ để tôn vinh thì hãy để nó ngủ yên. Vì xét cho cùng, con người cũng chỉ là con người mà thôi.

Vội vàng cho kịp chuyến xe cuối cùng. Vắng. Tựa đầu vào ô cửa nhìn TP xa dần rồi lao vào một khoảng tối mênh mông. Say xe nên đổ gục xuống chiếc balo, nằm co tròn như con tôm trên ghế. Nhắm nghiền mắt lại. Quờ quạng lấy mp3 trong túi, mở 1list nhạc vỏn vẹn 10 bài hát....Phải rất rất lâu rồi....

Về tới HN khi đã nửa đêm. Nhận ra những dải đường nhờ vào những cột điện vàng sáng choang tạo thành những đường cong mềm mại. Có cảm giác như HN được bao trùm bởi một tấm lưới khổng lồ, lấp lánh ánh vàng. Bước xuống xe loạng choạng đi ngược đường trên vỉa hè vắng tanh. Bước chân nặng trĩu sau 2 ngày đi bộ phơi nắng đến cháy khét. HN lất phất mưa. Cuối tháng tư rồi mà đêm vẫn phải co mình.

Thò tay vào trong túi xách tìm chìa khóa, chiếc dao lam trên trời rơi xuống cứa cho một đường dài ở ngón tay, máu vương vãi từng giọt trong thang máy. Vất bịch cái balo xuống đất. Dùng một tay lục tung tất cả, vẫn ko có. Lại lếch thếch chui ra khỏi thang máy, quẳng mọi thứ xuống đất, ngồi bó gối ở nhà để xe để rồi lúc sau nhớ ra để chìa khóa ở...túi quần. Rõ dở hơi. Nhận ra 28 và 18 khác nhau nhiều quá.

Cũng chỉ kịp tắm qua rồi leo lên giường. Mệt lả. Thế mà rồi ...giấc ngủ đến muộn. Gần sáng, một giấc ngủ chập chờn, đầy mộng mị. Có những giấc mơ cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, để đến khi tỉnh dậy, thấy bên trái vẫn nhói nhói đau...

Tự hỏi bao giờ mình mới ....hết cũ???

Ngày mai, về nhà với mẹ.







Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

?!...



Khuya, Hà Nội lạnh như những ngày đầu đông. Đường vắng, bóng cây đổ xuống mặt đường, từng khoảng tối sáng.

Lâu lắm rồi mới lại thấy hình ảnh một cô bé sinh viên cặm cụi đạp xe trên chiếc xe đạp cà tàng lọc xọc, trong thời buổi đâu đâu cũng xe đạp điện và xe gắn máy. Lè vè chạy xe sau cô bé. Thấy nhớ mình của tuổi đôi mươi gắn liền với những buổi tối đi dạy về khuya, qua những chỗ vắng đạp xe như ma đuổi vì sợ, lúc ấy nghe như bánh xe sắp rụng, long xòng xọc giữa đường. Ấy thế mà đã gần 10 năm....Dài mà như rất ngắn, khi cứ mãi chông chênh.

Một anh chàng chở một cô gái phóng xe vụt qua. Trên tay cô gái ôm một bó hoa sao vàng. Cái loài hoa li ti ấy, còn nhớ mãi lần đầu tiên bắt gặp trên giỏ xe của một cô bán hoa ngày còn ở TP Chết, cũng đúng vào khoảng thời gian này, cách đây 3 năm. Ngày ấy, lạ lắm, thích lắm. Để rồi mất nguyên một ngày dầm mưa ướt sũng, đi tìm cho bằng được, mang về dành tặng tháng Năm...Thế là cứ mặc nhiên coi nó là loài hoa của tháng Năm......dù HN bây giờ gần như mùa nào cũng có hoa sao, dù bây giờ....tháng Năm bỏ ngỏ... Để rồi như một thói quen, một năm gần như chỉ cắm 2 loại hoa: sao vàng cho những ngày nắng đổ và salem cho những ngày giá lạnh.

Cô lao công mải miết với tiếng chổi tre, lặng lẽ như chiếc bóng. Hà Nội đang mùa lá rụng. Nhớ từng...nghĩ ra một bài hát về môt mùa lá rơi như thế, thỉnh thoảng vẫn hay nghêu ngao hát......Có cái gì đó cũng đang rơi trong lòng...Nghĩ về mẹ thật nhiều, càng ngày càng thương mẹ hơn tất thảy. Cuộc đời mẹ cuối cùng còn lại gì?..Không biết... Chút tài sản cuối cùng của mẹ, mẹ cũng sẵn sàng đưa nó cho con....

Bao giờ mẹ nhỉ, con có thể xóa bớt đi những lam lũ trên khuôn mặt mẹ? 
Bao giờ mẹ nhỉ, con có thể xóa bớt đi những nỗi buồn của mẹ, thẳm sâu?...

.............

Đêm nay, lại là một đêm rất dài......





Thứ Năm, 23 tháng 4, 2015

Nhà...

 

Rét nàng Bân

Hà Nội mưa lạnh. Chắc ở nhà cũng thế...





























...





Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

(...)


Cá Em chết...

Quen...giả vờ nên chỉ dám đứng ở ban công len lén tháo kính rồi lau mắt khi con bạn gọi điện báo.Quen giả vờ nên gắng nói với con bạn bằng giọng bình thường nhất rồi ôm cá Em về, ra đường mặc nước mắt rơi. Quen giả vờ nên trước khi mở cửa phòng lại tháo kính rồi lau, nở một nụ cười gượng gạo rồi lặng lẽ mang em cá chôn dưới gốc cây góc ban công.

Quen giả vờ vì...sợ người ta nghĩ mình giả tạo... Cuộc sống có nhiều thứ ngược đời để rồi cứ thấy lòng thật nặng...

Gửi đi một tin nhắn cảm ơn con bạn cho những ngày qua, mặc dù khi đến nhìn thấy nước trong bình đục như nước gạo, thức ăn thừa đầy đáy, những viên sỏi nhớp nhúa..Chắc con bạn quên... Nhưng sao có thể trách được bạn trong khi ko có ai chịu nhận chăm, bạn đã tình nguyện mang về nuôi giúp?

Thế rồi quay sang tự trách mình...Giá như...

Có những khoảnh khắc, thấy mình...chỉ còn lại một mình. Lầm lũi.

.........

Ngày thứ 2 trở lại Hà Nội......