Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

30.6.2016


Blog, là một chuỗi những man mác buồn. Nhưng nếu như nơi nào cũng phơi các niềm vui, để ai đó đi ngang, ghé vào cười phụ họa một cái, thì nỗi buồn biết cất đi đâu?

Facebook cũng...chơi kì. Lại có cả những tin nhắn cần đc chấp nhận. Cũng chẳng để ý cho lắm, chơi thì chơi, dùng thì dùng vậy, nhưng ko thiết tha nên cũng chẳng tìm tòi. Vì vậy cũng hơi ngạc nhiên khi vô tình bắt gặp một tin nhắn từ tận tháng 3 của ai đó (thú thật chẳng quen, cũng chẳng nhớ) vẻn vẹn chỉ một câu hỏi: "Em có phải là Nana bên blog không?"

Thế giới của mình, thật ra nhỏ hẹp, blog từ khi mới lập cũng vẫn luôn giống như một khoảng riêng nho nhỏ, thỉnh thoảng ghé về nằm dài ỉ ôi. Hoặc là nơi ném những cảm xúc lãng xẹt mà nghĩ chỉ mình mình mới có thể hiểu (nên viết ra như để chia sẻ với mình vậy thôi). Có một vài người bạn thân, thì đã gần như bước ra ngoài, hòa vào với cuộc sống đời thực nên ko còn ở lại nơi này nữa. Một vài người bạn khác, trân quý ở họ điều gì nên thỉnh thoảng dõi theo. Vì thế có nhiều nhặn gì đâu mà ko nhớ?

Người không quen cọp cho xem một đoạn cmts từng cmt trong nhà họ. Khẽ mỉm cười. Kể cũng lạ, từ ngày blog yahoo, mà ngta vẫn còn lưu giữ và nhớ đến. Đó là một cmt về mẹ. Chắc hẳn ấy là khi cảm xúc của mình chạm đáy. Mình ít cmt nhà người lạ, trừ khi nó phải thật sự khiến mình cảm một cách sâu sắc. Xin lỗi  và cảm ơn người không quen bằng những gì dịu dàng nhất của một đứa con gái xấp xỉ 30 khó tính. Rồi out.

Đôi khi thèm viết về cái gọi là tình yêu một cách...hồn nhiên như ai. Nhưng chẳng hiểu sao ko thể, như kiểu sợ nói ra thì tình yêu bay đi mất. Or không có từ ngữ nào có thể diễn đạt đc hết. Or chẳng có gì đáng để viết.

Người không còn chừa chỗ nào để đau. Ngày nào cũng về nhà khi phố đã lên đèn. Nấu cơm, ăn uống, tắm giặt cũng gần nửa đêm. Đặt mình xuống đệm đã thấy sáng hôm sau. Nhưng thấm thía những ngày vô nghĩa, nên trân trọng những mệt mỏi đang có.

Vẫn là tháng 6 và những cơn mưa.

Ngày cuối cùng rồi.

Cứ đi thôi.