Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

Nợ....



20 tháng 10

Nợ mẹ.....



Lan nhà mình mùa này đã lụi. Con đi chẳng hẹn ngày về.....

Sinh nhật này, mong mẹ bình yên.....








Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

For.....



Mùng 10/10, thiên hạ nắm tay nhau đổ xuống đường đi xem pháo hoa. Đường phố đông nghịt người. Không hồ Tây, không hồ Gươm, không Mỹ Đình, không đâu cả, bỏ qua cả những lời hẹn hò, thu về với góc hành lang này cùng với con bạn thân (ít nhất ngày hôm nay muốn dành thời gian cho nó, cũng lâu lắm rồi...). Kê dép ngồi bệt xuống nền hành lang nhìn ra phía hồ. Ôm gối chờ đợi. Thích thú nhận ra 2 đứa như có cả một khoảng trời riêng vậy, ở trên cao thật cao, gió, pháo hoa và chẳng có ai làm phiền. Thỉnh thoảng, muốn vất bỏ mọi thứ để có một ngày như thế này.... 




























Định không chụp hình nhưng chợt nhớ đến đứa bạn..."Trong những khoảnh khắc hiếm hoi tớ thấy cuộc sống của mình nhè nhẹ trôi như hôm nay, muốn giữ lại chia sẻ nó với cậu - người Hà Nội yêu Hà Nội, và.... dẫu cho trong lòng cậu không còn nhiều chỗ trống cho tớ nữa...."


P/s: Mà hôm nay, lại nhớ mẹ......







Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

5




Trưa. Ngoài kia, nắng phủ trên cây hoa giấy, trên con ngõ nhỏ, hanh, khô. Công ty ngập mùi thuốc. Ngột ngạt.

Vô thức nhìn xuống cổ tay, ngày trên đồng hồ chỉ ngày 25, chậm 8 ngày so với ngày thực, có nghĩa tháng 10 vẫn chưa tới. Nghe nói chỉ cần vặn cái nút nhỏ xíu là tôi có thể đẩy thời gian về với thực tại, nhưng tôi chưa bao giờ làm thế. Tôi cứ bỏ quên ngày (ngày của riêng tôi) trong chiếc đồng hồ này như vậy, để mặc nó trôi như ngày nó đến.

Năm ngày sau sinh nhật T, tối qua, tôi hẹn T cafe thay cho món quà sinh nhật muộn. Tìm đến quán cafe Nhạc Trịnh, leo lên gác, đẩy bàn ghế sang một bên, 2 đứa ngồi bệt xuống nền gỗ, tựa đầu vào ô cửa sổ lớn có treo chiếc đèn lồng hắt ánh sáng mờ đục, đủ in bóng chiếc lá ngoài khung cửa. Thỉnh thoảng tôi gặp T, chủ yếu nghe T nói chuyện tình yêu, thơ, thư pháp, những ý tưởng, và cả những dự định . Lần này cũng vậy, tôi lắng nghe nhiều hơn nói.

2 ly cafe đen đã cạn, phía dưới nhà tiếng guitar vẫn bập bùng, tiếng ai hát nhạc Trịnh nghe buồn buồn đến lạ, rồi sau đó là những tiếng vỗ tay nhè nhẹ. T châm thuốc, rồi quay sang hỏi tôi có hút? T bắt đầu hút thuốc từ khi tình yêu rạn nứt rồi tan vỡ. Cái dáng vốn dĩ đã gầy giờ càng thêm mỏng và liêu xiêu. Tình yêu là gì mà ghê gớm quá. Nó có thể cho người ta lên Thiên Đàng rồi ném người ta xuống Địa ngục ngay trong tíc tắc? Tôi không biết tôi đang may mắn hay không may mắn khi bây giờ, tại thời điểm này tôi chẳng thấy yêu ai, thậm chí chỉ là thích.... Tôi châm lửa từ điếu thuốc của T... Một làn khói trắng mỏng phủ lấy 2 đứa rồi tan vào khoảng không mờ ánh đèn. Sau cafe, T gọi thêm một chút cay cay. Uh thì uống, cũng chẳng có gì, tôi uống như một sự chia sẻ, trong yên lặng... Tôi không nghĩ gì nhiều trong lúc ấy, hoặc có chăng chỉ là thứ cảm xúc nhờ nhờ về cuộc sống.

Thỉnh thoảng, tôi...nổi loạn, bằng những thứ mà một đứa con gái ngoan không bao giờ làm, thậm chí là nghĩ tới. Tôi không ngoan, cũng không hẳn là hư, đủ để tôi sống, với bất kì kiểu người nào. Vậy thôi. Có người sẽ không thích tôi. Điều ấy với tôi bây giờ chẳng có gì nghĩa lý. Người ta không thích tôi nhưng cũng chẳng thể sống thay tôi. Tôi có thích họ thì tôi cũng không thể sống cuộc đời của họ. Tôi chỉ có thể là tôi, dù nó có chẳng ra cái hồn gì. Tôi không mong tôi trở thành ai đó hiểu biết, giỏi giang, khéo léo, làm được nhiều điều lớn lao, được nhiều người tôn sùng và ca ngợi. Bố mẹ cho tôi một hình hài để hiện hữu giữa cuộc đời này. Cuộc sống cho tôi chút trí tuệ nghèo nàn. Tôi chỉ mong sao tôi có thể dùng hết chúng để khỏi lãng phí một lần sinh ra và sống ở trên đời...

Tôi chào T khi trời đã vào khuya, phố lại thênh thênh và gió thì mát lành. Đêm Hà Nội cũng ngoan hiền lắm chứ. Thoáng trong đầu ngày 02/10.... Cười. Sao cái ngày khỉ gì với tôi cũng có thể trở thành dấu ấn?. :d Để rồi biết, một ngày...sẽ phải quên....

.......

Hôm nay, tôi lại nhớ nhà và nhớ mẹ. Những lúc cổ họng giở chứng, đầu âm âm nóng, nước mũi chảy cùng nước mắt, tôi lại càng muốn về nhà hơn. Tôi muốn về, dù bây giờ...chốn bình yên của tôi không còn bình yên nữa, nhưng ít ra tôi còn có mẹ....

.........










Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

4



22h30. Ghế đá. Góc chung cư.
Mang xuống sân cho con bạn vài miếng pizza khi nó đi làm ca đêm về ghé qua, nói vài ba câu chuyện tầm phào và ngồi cho nó tựa đầu vào vai...




23h15. Ban công tầng 8
Sương muối. Giăng mờ trời. Se sẽ lạnh. Vương trên lá hoàng lan. Vương trên mi mắt....Một chút mông lung:

Sáng nay, vừa bước chân tới công ty, nhận đc tin nhắn của Nhật Anh (cô bạn kém tớ 2t và rất yêu đời):
 "Tự nhiên, chẳng muốn làm gì, chỉ muốn được về quê thôi. Mùa thu ghê gớm quá."  Rep: "Uh ^^ mùa thu ghê gớm. Ngày thứ 2 đậm chất mùa thu. Và sáng nay tớ cũng đã nghĩ cuối tuần này lại phi xe về quê. Thời gian này, tớ...suy sụp thật rồi."...
Tiếp theo nhận được một loạt tin nhắn: "Cậu, lúc đó cho tớ về với nhé. Nhớ nhà"; "Tớ thèm về nhà. Thèm lên thiền viện. Hôm nay, tớ còn chỉ muốn gặp cậu"; "Thích cả quần đùi áo phông lượn lờ với cậu,cảm giác đi với cậu thích nhất ấy, dù tớ đang khá quan tâm đến zai".
 Khẽ cười, thỉnh thoảng thấy mình cười...hiền lành, như trời thu sáng nay. :)

Tối về nhà, đẩy cửa phòng:  "Ngọc này, à...Thủy, à...gì nhỉ?... À...Hạnh này....". Hạnh lắc đầu: " Chị, dạo này chị sao thế? Chị nói nhầm suốt thôi, thỉnh thoảng còn quên cả tên nữa. Chị đi khám thử xem, có dấu hiệu của bệnh mất trí nhớ đấy." Ngoác miệng ra với con bé: Sao có những điều chị chẳng thể quên?...

Uh, có lẽ vì những điều chẳng thể quên nên mấy hôm nay hay ngủ mơ, những giấc mơ chồng chéo, đan xen, buồn bã...Đôi khi ngồi nắm chiếc đồng hồ trên tay một cách vô thức... Thời gian vẫn trôi trên cổ tay tích tắc..."Nhạt phai à, còn lại chút gì về nhau?"...

Bạn, cũng dần cách xa, bạn về với thế giới của riêng bạn, không có ta. Ta lủi thủi quay về với ta, và chắc sẽ mang theo những gì về bạn. Nỗi buồn cứ theo thế kéo dài thêm, như vô tận.  Nhưng làm được gì nữa đâu? Bạn, có quyền lựa chọn cho cuộc sống của bạn. Ta, cũng có quyền chọn lựa cơ mà? Chẳng có trách móc hay hờn giận nào cả. Nhẹ nhàng thôi và bước qua...

 Dù sao đi nữa, chẳng thể thôi CẢM ƠN, vì khi được yêu thương, ta hiền đi rất nhiều....
...













Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

"Ngày cũ"...





                          


                                                     Em chở mưa mùa thu
                                                                     Đi qua ngày có nắng........





..............

Đi suốt mùa xa vắng...
             Nắng...ướt cả ngày mưa......




P/s: Ngồi đếm thời gian...









Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

3



Sáng. T gọi điện.
- Mun à!
- Uh
- Tớ gọi điện để đọc cho Mun nghe bài thơ này. Của một cô bạn có dáng người rất giống Mun.
- Xấu thế à?
- Uh.:d Bạn ấy cũng tóc ngắn, cũng hay mặc quần áo rộng thùng thình. Tớ đọc nhé.
- Uh
- Mà..tớ nghĩ 2 người giống nhau lắm ấy. Tớ đọc.

 Thế là T đọc, một bài thơ có tên ngồ ngộ "khúc lêu hêu mùa hè". 

"đêm nay, hãy viết khúc kêu hêu mùa hè
ngày đã chán chường
lại đây, lêu hêu ý nghĩ
sự bỏ đi của thân xác
có hề chi
li ti
ti tí

quay cuồng xẩm tối là ngọn gió già
mơ về thời thiếu nữ
chết ngạt trong thang máy số 10

thế hệ tôi chỉ biết kêu ca
la cà quán xá
long nha long nhong
không ngày tháng

thế hệ tôi là bọn ba láp, nhởn nhơ, châu chấu, chuồn chuồn
sáng buồn rầu, tối co ro
diện trang phục rực rỡ

thế hệ tôi nhợt nhạt
với nỗi buồn nhờ nhờ
nhờ nhờ xếp hàng
đi qua tuổi trẻ

đêm nay, cùng tôi say một khúc lêu ha lêu hêu

cuộn tròn chăn lại
đi vào giấc mơ của nhau
chín rộ nỗi buồn thế kỷ

bạn lại ba láp mất rồi

bạn biết quái gì về nỗi cô đơn
ngoài kia thời gian gặm mòn sự sống
ngoài kia lịch sử vẫn còn đỏ rưng
bác gì lớn tuổi vẫn đeo huân chương mỗi lần ra đường

thôi đừng về đuổi gió trên đồi cao
lại đây lêu hêu nỗi buồn bỏ vào tủ lạnh
lại đây cầm một que kem mùa hè tan chảy
lêu lêu lêu lêu

du nguyên "

Nghe xong, đọc lại bản T share, có cái gì đó...là lạ, khó tả. Bài thơ ko có viết hoa đầu dòng, không chấm, không phẩy, ko điểm đầu, không điểm kết. Ngay cả cái tên "Du Nguyên" cũng thế. Ngôn từ thì cứ như....bước chân của kẻ say liêu phiêu trên phố. Lẩm bẩm, lảm nhảm một mình....

Du Nguyên giống mình?  :)







Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

2...



Ngày đầu tiên của tháng 8 âm lịch, chưa bao giờ lại mong hết tháng 7 đến thế, mà cũng chưa bao giờ gần như quên tháng 8 dương. Tháng 7 âm, ko mê tín nhưng trăm thứ xui xẻo đổ lên đầu. Xui xẻo và cả những nỗi buồn dài lê thê, thành ra người cứ như bị hút hết nhựa sống, dù đã cố gắng rất nhiều.

Có ai muốn mình như thế???...

Lại bị  mắng bởi những điều gần như...vô cớ. Thương ư? Thương để mà làm gì khi cứ khiến lòng nhau nặng như đeo đá? Đi không được, ở cũng không xong mà về...thì cũng ko muốn nốt, nên hôm nay trở trời, nắng rồi lai mưa, cứ thi nhau bất chợt làm cái đầu đau như búa bổ, vẫn ngồi lại đợi, ráng đi dạy. Mấy ngày nay lại bị ám ảnh bởi câu nói gần 1 năm về trước của ai đó: " ........thương mà không hiểu sẽ làm đau chính mình và cho người khác mà thôi...". Uh, nên đã chọn im lặng (càng lâu càng tốt cho những gì đã có). Có lẽ đó là điều tốt nhất có thể làm được cho cái gọi là.. thương mà...không hiểu (cứ coi là vậy).

1/8 Âm lịch, việc đầu tiên làm lại là ...lôi hết những thứ trong chiếc túi xách to dễ đến gấp rưỡi người ra, sắp xếp lại và để gọn lại trong túi. Một đống đồ lổm ngổm cộng với một túi bút to tổ chảng đựng trăm thứ linh tinh và vài quyển sổ. Nhặt dưới đáy túi một..lá thư, được viết từ rất lâu bằng chì vào một đêm thức muộn, mưa và lạnh, mép thư đã ngả sang màu vàng, Giở ra đọc.....Khẽ cười....Xé làm tư rồi vứt vào sọt rác...

1/8 Âm lịch, bạn cãi nhau với người yêu...có liên quan đến mình, bạn kêu mệt mỏi. Lại thấy sự tồn tại của mình đôi khi lại là cái gai trong lòng ai đó...

Vẫn đau đầu ghê gớm. Học sinh vừa gọi điện xin chuyển lịch dạy. Thì về.

Muốn đi chùa một chút vì nay mùng 1...., lâu lắm rồi ko ghé chân vào chùa, nhưng ...có lẽ lại thôi. Không biết nữa....

Ngày mai đi gặp người ta, một công việc mới  nữa. Thời gian còn lại, nếu xin được thì sẽ ở Cataleya Coffee. Hôm rồi chụp ảnh cưới cho chị ở đó. Gọi một ly cf Ý, vào một sáng mưa về trên con phố nhỏ, tự nhiên thích cái vị nhạt nhạt thanh thanh ấy.



....

Thôi thì cứ....cố gắng vậy, cho những gì phía trước.

....

Thỉnh thoảng mẹ gọi điện.... Không biết tự bao giờ sợ gọi điện về nhà.....

 Lại chờ đợi, mọi thứ sẽ qua...




Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

1...




















Về nhà, mang đặt bó sen lên bàn thờ bà...

 Khuya. Nằm dưới hiên nhà. Trăng 14 xuyên qua tán cây xoài, thả rớt những ánh vàng lên chiếc võng đung đưa. Từng mảng trời loang lổ.  Nhớ bà đến cay mắt....

Nửa đêm. Ngày 15 bắt đầu bằng một cơn đau quằn quại của mẹ. Trong nhà, tiếng thở của bố vẫn đều đều.... Tựa đầu bên song cửa sổ. Trăng 14 đã ở đâu đó cuối chân trời phía tây. Treo lơ lửng trên cánh đồng sau nhà. Sáng choang cả đêm...

....









Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2014

Ngày bình thường. Lập Thu.



Hôm nay 7/8 - Vô tình đúng với ngày "Lập thu". Vậy là thu đã gõ cửa. Lặng lẽ như kẻ lữ hành trong đêm, chọn một bậu cửa nào đó làm chỗ dừng chân. Không biết nữa....là cứ tưởng tượng na ná vậy.

Trăng 12 - đủ sáng để nhìn thấy bóng mình mờ mờ đổ xuống thành ban công. Chị Jun gọi về từ Đà Nẵng:" Chị đang chạy xe trên đường. Trăng sáng và trời đẹp quá nên nhớ em."...... " Em cũng thấy trăng đúng không? Vậy có nghĩa 2 chị em mình đang ở rất gần nhau đấy"...Rồi chị cười, mình cũng cười. Thoảng những điều đã qua, cũng đã từng bảo với ai đó điều tương tự...

Chủ nhật này 15. Hiên nhà sẽ ngập ánh trăng, cả khoảng sân thượng và ô cửa sổ dở dang nữa. Có cảm giác như lâu lắm rồi không về nhà. L nhắc mùa vu lan.......

Chẳng hiểu sao lại thích được ai đó tặng con thú bông bé xíu đăt vừa lòng bàn tay có cái chân, cái tay lúc lắc. Nhưng chỉ là bây giờ thôi, khi mình đi qua 27, chắc chắn mình không còn muốn nữa. Và vì thích được tặng nên đã...xin, thế mà thành.....xa xỉ. Cười. Khùng. Trẻ con quá. Sẽ tự mua. :)

Chỉ là vài điều nho nhỏ, vụn vặt gọi là cho ngày ..."Lập thu". :D. Buồn ngủ rồi. Ngủ thôi.






Thứ Tư, 6 tháng 8, 2014

Ngày 6/8/2014 @@




Về lại HN vào một ngày mưa. Đúng kiểu "Tháng 7 mưa ngâu". Bỗng thấy.....Hà Nội gần hơn bao giờ hết. Cứ đi xa, thì mới có được cái cảm giác trở về, nhất là sau những ngày..hơi mệt. ^^

Về, ôm bình cá. Chỉ còn lại một em. Chẳng biết có thể giận ai. Gửi gắm, dặn dò thật kĩ rồi mà vẫn chẳng giữ nổi. Lại trách mình, và ...đổ thừa cho chuyến đi xa. 

Về, ôm Đen, Cốm, và Xấu buông thả một giấc dài.

Gọi điện về nhà cho bố vì bố bị cảm.....Quyết định cuối tuần này sẽ về dù có nhiều điều để...sợ...

Ngày mai đi làm lại. Nghĩ mọi chuyện bình thản hơn. 

Tự nhiên lại cười.:D. Chắc tại vừa xem hình ở Cafe Cuối ngõ. Từ giờ trở đi thì hết lang thang nhé và sẽ mua một chú heo đất thật to. ^^

Tháng 8 này... Hiền lành chút chút....Và cứng cáp lên. :)



P/s: Cho Neko - Mèo Máy: Tớ không khó hiểu như mình nghĩ, cũng chẳng giỏi như mình tưởng. Cũng đừng lăn tăn quá nhiều về tớ. Tớ vẫn chỉ là con miu khìn của hội với cấp độ nặng mà thôi :D.Chẳng qua vì tớ vẫn còn may mắn và mọi thứ chưa đến nỗi quá tệ, vì vậy, tớ....."để dành" mình cho những khó khăn còn đang ở phía trước. Nhé. Cảm ơn mình thật nhiều! 







Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

Về thôi... :)





Tháng 7, đi và trải nghiệm. Đi qua những vùng đất lạ, con người lạ, cuộc sống lạ, và những phận người thì..nơi nào cũng na ná giống nhau, để rồi thấy ở đâu rồi cũng thế, cứ háo hức thật nhiều, dốt cuộc cũng chẳng chạy thoát khỏi những nghĩ suy về cuộc sống...

Tháng 7, Nha Trang đón người phương xa bằng một cơn mưa rào mang theo mùi của biển. Nắng nhẹ hơn, gió nhẹ hơn và biển thì hiền hòa. Nhưng ko có cảm giác nhiều như những ngày ở Đà Nẵng. Biển nơi nào thì cũng thế, nhưng cứ vẫn cứ thấy yêu biển Đà Nẵng. Có lẽ vì ....một điều gì đó mơ hồ, ko rõ...

Tháng 7, những con đường quanh co quanh sườn đồi, cảm nhận dần không khí lạnh khi lên cao. Mưa phùn hắt qua cửa kính. Gác máy ảnh trên thành cửa, nháy vội vài ngôi nhà gỗ nhỏ xíu nằm rải rác bên sườn đồi, để dành một ngày có thể cầm cọ, vẽ lại những ngày rong ruổi. Lướt qua những dáng nhỏ đeo gùi lại thấy ước mơ về một vùng cao với những đứa trẻ ê a tập đọc...Đà Lạt mùa này, chỉ có mưa và lạnh. Dừng chân ở khách sạn tận cuối con dốc, chọn căn phòng có ban công và ô cửa kính lớn nhìn ra xuống đường, nhìn ra con dốc đứng và khoảng đồi mênh mông. Chỉ cần khẽ kéo rèm, đã thấy mưa xiên xiên ngay dưới cột đèn vàng. Những lúc như thế, chỉ biết tựa đầu vào ô cửa, nhìn....

Tháng 7, gặp K tại nơi thành phố Buồn này, vào 1 ngày cũng buồn vì ..mất mát. Xe đi thuê bị người ta cướp nên lỗi hẹn với đồi cafe của K. Nhìn K nhỏ bé, ướt nhoẹt ngồi run trong một góc quán Cafe chờ đợi sau khi phóng xe  gần 80km lên Đà Lạt, thấy...thương. Làn khói thuốc mỏng vây quanh 2 đứa chẳng đủ để sưởi ấm. Bắt tay K một cái, lời hẹn cho tuổi 27 dù sao cũng không bị lỡ. K nói :".. gặp H.a tại nơi này như một giấc mơ...". Gần 5 năm rồi nhỉ? Vậy mà vẫn cứ thấy như mới đây, dù mọi thứ đã khác đi nhiều, tớ không còn là con bé 23 và K cũng vậy. Gặp nhau cũng chỉ trong chốc lát. Giúi vào tay K lá thứ viết dài bằng 7 tờ giấy A4 của gần 5 năm về trước mà ko gửi để đọc..cho vui. Xòe ô đứng dưới mưa, quàng vào cổ K chiếc khăn vừa mới mua với câu đùa :"Chán Đà Lạt rồi. Trả lại Đà Lạt đấy" rồi tiễn K về trong cơn mưa nặng hạt và cái lạnh thấu xương. Có lẽ sẽ chẳng thể nào quên được ánh mắt của K khi đó.....Đường đèo, tối, lạnh, dặn K cẩn thận. Một lần nữa K xòe bàn tay ra.... Đêm, nhận được tin nhắn: "Nếu được lựa chọn một lần nữa, K vẫn sẽ chọn H.a...". Khẽ cười: " Mọi thứ đã qua mất rồi K ạ..."

Tháng 7, nhận ra bạn thân, bạn và bè khác nhau  nhiều thế nào.... Muốn một lần gặp con bạn, để nghe tận tai cái câu :" Tớ cũng có thích gì cậu đâu, chẳng qua lỡ làm bạn...". :)

Tháng 7, thản nhiên nói nhớ một người. Nhận ra, nỗi nhớ đâu cứ phải lúc nào cũng phải mang theo tình yêu trong đó. Và nỗi nhớ cũng đâu có ghê gớm và đáng sợ đến nỗi phải né tránh.

Tháng 7, lạ vì mình ...quên, sau ngày ấy... Những ngày rong ruổi, vẫn  mang theo bên mình những thứ thuộc về ai, nhưng...bỗng nhiên đánh rơi đâu đó hình dáng đó, tiếng nói đó, những niềm vui và cả những nỗi buồn sau một khoảng thời gian dài.... Có lẽ đã đi đến tận cùng rồi nên thả trôi....

Tháng 7....vẫn chưa muốn về nhà dù nhớ mẹ...

Tháng 7, kết thúc với những điều chờ đợi và cả không chờ đợi.

Để rồi....

Tháng 8, quay trở lại Hà Nội, bắt đầu với những lo toan.......

Mỉm cười. Không sao cả. Rồi sẽ ổn cả thôi ^^


~N.n~ Ngày cuối cùng ngồi lại với biển.......








Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

.............................




Mở yahoo như một thói quen, dù biết gần như bây giờ chẳng còn ai. Lâu lắm rồi, mở yahoo chỉ để treo một link bài hát, là muốn nghe với chính mình, hay một điều gì đó chẳng muốn nói với ai và có chăng, để gặp con bạn. Vậy thôi. Sáng nay cũng vậy, status: "Ngày mai, cho một chuyến đi xa, mang theo nỗi buồn của mẹ."

Chiều qua mẹ gọi điện....Nghe một giọt nước mắt lăn dài trên má, đứng tựa bên hiên cửa công ty, cảm xúc không định hình. Có gì đó, vừa sẵn sàng đón nhận, như đã biết trước từ lâu, vừa như bước hụt giữa khoảng không vô định. Quay lại phòng làm việc, gõ trên bàn phím những con số, nhưng mắt thì nhòe đi, lại gắng mở mắt thật to, ngăn bờ mi khép lại.


Chị đã biết từ ngày về nhà, nhưng sao... những ngày qua thấy bình thản quá. Một là chị gắng giấu, hai là với tất cả....chẳng có gì to tát như anh nói???... Chị dặn mẹ không được nói với ai, nhưng mẹ đã gọi điện, điều đó có nghĩa mẹ đã rất buồn. Thương mẹ, nhưng sao không giận nổi bố...................

Trong đầu cứ mòng mòng về một đêm thức trắng của mẹ, một đêm luống cuống của bố....

Đi đến cuối cuộc đời rồi......tại sao hả bố????????.....Yêu thương sao cứ mãi mỏng manh quá vậy??? Trái tim con...yếu quá rồi....

.....

Quyết định đi khi trong ví chỉ còn đủ mua 2 chiếc vé đi và về...

Uh thì, ngày mai cho một chuyến đi xa mang theo nỗi buồn của mẹ. Chở những giọt nước mắt về phía...không tên, ở đó, con đau với những nỗi đau của riêng mình.....




N.n~ Xin đừng chạm vào con......











Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2014

^^





Điện thoại. Màn hình hiện  "My home"

Mẹ (giả giọng khàn khàn): Alo!

Mình (:D giả vờ không biết): Ai thế nhỉ?

Mẹ: Anh đây

Mình (giọng đong đưa): Anh nào thế ạ?

Mẹ: Anh yêu. 

Mình: Hihi. Nhầm máy nhé.

Mẹ: Nhầm thế nào được. Em yêu đang làm gì thế?

Mình: =)))))



~N.n~ Ế có lẽ lại hay, nó khiến một người phụ nữ 58t quanh năm với đồng ruộng như mẹ bỗng nhiên ...trẻ hóa, xì tai xì khói. Chắc mẹ mong tống cổ mình đi lắm rồi. :).  







Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014

Ngộ! :d






Hôm nay anh ở công ty lấy tấm hình mình đóng giả con zai (trông như thằng nghiện) cho ngồi nghêu ngao giữa hoa cỏ đồng nội mênh mông. Sến. ^^
Và ngộ ra, cách nhanh nhất để biến tất cả các thể loại ước mơ thành hiện thực chính là... PHOTOSHOP. Đơn giản và đỡ nhọc. :d


~N.n~ Ngày vẫn chưa thèm hết, dù đã sang ngày mới. Chỉ muốn được nằm dài ra giường. Mỏi.






Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014

Đi qua





















Ta đi qua một lần sen úa
Mới biết mình chưa hiểu một làn hương.

Ta đi qua một lần người hát

Mới biết mình chưa hiểu một niềm đau.

Ta đi qua một lời không ngỏ

Mới biết mình chưa hiểu mình đâu!

Ta đi qua một ngày thật lặng

Chợt giật mình, chưa hiểu về nhau.


_Đinh Vũ Hoàng Nguyên_








Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

Khi người ta yêu.



Viết cho anh -  Kiatisuk người Đức.


27 Tháng 6 2014 lúc 1:51

Lâu lắm rồi mới xem một trận bóng trọn vẹn thế. Đồ Sơn không ti vi và mạng chậm rì. 

Đức và Mỹ. Một trận đấu toan tính đấy chứ, và cuối cùng là vui cả làng. Đức đi tiếp và Mỹ theo chân. Không có nhiều dấu ấn đọng lại. Chỉ có một điều - chính xác là chỉ có một người, anh đã đi đến kỳ World Cup thứ 4 và xen kẽ là những mùa Euro nữa. Anh cứ lầm lũi, bền bỉ như vậy. Đều đặn ghi bàn, đều đặn nhảy Santo, đều đặn ghi vào lòng người hâm mộ theo cách khiêm tốn nhất - vì, chẳng ai bảo các bàn thắng anh ghi là đẹp. Nhưng qua 4 kỳ World Cup, đã 15 bàn thắng rồi đấy. Ronaldo cũng ghi 15 bàn, và sẽ là khập khiễng nếu so sánh ai đó với Ronaldo. Nhưng hãy cứ nhìn số liệu đi, sẽ chẳng tiền đạo nào ngoài Ronaldo dám nhận là giỏi hơn anh. Nhưng nếu anh có bàn thắng thứ 16..., Miroslav Klose?.

Fan hâm mộ túc cầu thế giới gọi anh ngắn gọn là Miro, còn tôi, tôi đặt cho anh cái tên Kiatisuk người Đức (dù thực tế anh là gốc Ba Lan). Một tiền đạo Châu Âu và một tiền đạo Thái Lan có liên hệ gì với nhau nhỉ? Có đấy, mối liên kết được thành lập thông qua... bà chị của tôi. Chị không phải là người mê bóng đá. Nhưng là con gái, ai chẳng thích cầu thủ đẹp trai. Chị bảo, Klose đẹp trai giống...Kiatisuk. Sẽ chẳng có ông BLV nào đưa ra được nhận xét như thế, trừ các chị em gái. Mà đúng thật, nhìn cũng hao hao có nét giống. Mà khả năng ghi bàn nữa chứ. Kiati làm gió làm mưa ở vùng trũng Đông Nam Á thì Miro cũng đều đều ghi những bàn rất đơn giản ở trời Âu. Đặc biệt nhất là quả Santo. Cả 2 anh đều ăn mừng bàn thắng theo cách lộn nhào một vòng. Rất đặc trưng và ấn tượng. Tôi gọi anh là Kiatisuk nước Đức như thế.

Ngoắt đi ngoắt lại đã 10 năm tôi gán cho anh cái mác ấy. Từ cái thời chập chững ra Hà Nội thi cử, bóng đá đêm khuya xen những buổi ôn ngày. Là thời 3 chị em rong ruổi đạp xe đi học, tối lại rình coi một trận bóng. Thời gian ấy như đã trôi lâu lắm, nhưng có những điều vẫn đọng lại. Trong những điều ấy có Anh - Kiatisuk của chị em tôi vẫn còn đó, dù từ khuôn mặt búng ra sữa giờ đã vạch những nếp nhăn bên mắt. Và, từ khi chỉ là thần tượng của các cô gái trẻ, anh giờ đã là hình mẫu của rất nhiều người, trong đó có tôi, về tính chuyên nghiệp và sự bền bỉ. Anh vẫn còn đó, ra sân thi đấu, nồng nhiệt như ngày nào.

Lâu lâu, tôi vẫn vào Wiki kiểm tra xem số bàn thắng của anh ở đội tuyển Đức, mong một ngày anh sẽ vượt qua Muller. Cuối cùng anh đã làm được. Bây giờ tôi lại dõi theo anh, như một người Đức hay chí ít như một người Ba Lan (hay biết đâu đấy một người Thái Lan nhỉ!), chờ anh phá những cột mốc mới ở tuổi 36. Dù anh có không làm được điều đó trong kỳ World Cup cuối cùng này, với tôi anh vẫn là một trong những tiền đạo xuất sắc nhất. Thế mới biết, bóng đá đâu chỉ đẹp ở những cầu thủ kỹ thuật mà còn đẹp ở những người chuyên nghiệp, dễ mến, đồng đội và khiêm nhường. 

Dù không phải là lúc cháy với bóng đá nữa, nhưng lâu lâu muốn làm trẻ con để nghí ngoáy linh tinh như vậy. Một đêm bước chân về gác nhỏ.
  


Màu cam nhạt.


30 Tháng 6 2014 lúc 1:59

Một ly cam carrot giữa trưa nắng Brazil là nhạt nhẽo? Dù có như vậy cũng không thể nhạt hơn buổi trình diễn của Hà Lan ở Fortaleza. 

Đó là một Hà Lan mà nếu mặc một màu áo khác thay vì màu cam ấy, khán giả sẽ dễ bị nhầm với một đội bóng tầm tầm nào đó. Cả trận chỉ có một vài cơ hội, phát sinh từ những tình huống cố định, ta đang nói về Mỹ hay Đan Mạch đấy chứ? Nhưng ngay cả 2 đội bóng này, tính tổ chức vẫn tốt hơn Hà Lan một bậc. Đơn giản là vì họ là những đội bóng trung bình khá, biết mình biết người nên luôn đề cao tinh thần tập thể với lối chơi khoa học. Thế còn Hà Lan, cơn lốc ngày nào đang ngự trị ở đâu? Trung bình khá thì không phải, nhưng xếp đội bóng ấy vào hàng giỏi thì có vẻ hơi quá tầm. Chơi vơi như vậy, cơn lốc không biết triển khai lối chơi thế nào, nên phòng ngự thì lỏng mà tấn công thiếu sắc.   

Chỉ có một đội bóng trên thế giới chọn màu cam làm màu truyền thống, và thực sự màu cam ấy đang chết!

Trở lại Fortaleza, Hà Lan đã khác xưa nhiều lắm. Đội bóng này sẽ không còn đủ khả năng chơi những trận đấu đã xếp vào hàng kinh điển như với Argentina năm 1998, hay chí ít là một trận kịch chiến trong mưa thẻ như với Bồ Đào Nha năm 2006. Nếu như trước đây, cơn lốc hiên ngang chỉ bị khuất phục trên chấm 11m trước những đối thủ cùng cơ như Brazil hay Italia, thì bây giờ họ chật vật đầy may mắn vượt qua Mexico hay những đội bóng chưa bao giờ được xếp ngang hàng. Rồi đây, dù là Hy Lạp hoặc Costa Rica, sẽ chẳng khó cho Hà Lan góp mặt trong 4 đội mạnh nhất. Nếu suôn sẻ như vậy, Hà Lan sẽ còn đá ở mùa World Cup này 3 trận nữa. Nhưng, càng xem sẽ rồi càng nhớ. Vẫn biết, chẳng có giá trị nào tồn tại mãi, một đội bóng cũng như một nền văn minh, một dân tộc, hay một con người phải có lúc thăng, lúc trầm. Nhưng sao đôi khi những giá trị cũ quá lung linh làm lu mờ cả thực tại?

Trở lại Fortaleza, không chỉ cam nhạt, mà xanh lục cũng phai. Đâu còn một Mexico vừa có nét hoang dại, vừa lì lợm nữa? Ai còn nhớ Mexico ấy đã dũng cảm cầm hòa chính Hà Lan 2-2 ở vòng bảng World Cup 1998 nhờ bàn thắng phút thứ 90 của tóc vàng Hernandez để đi tiếp vào vòng sau? Mexico bây giờ cũng như một đội bóng Châu Âu, thực dụng trong tư tưởng "dẫn trước là phòng ngự".

Brazil đầy nắng, nhưng lạnh lẽo vì chưa thấy màu nào thắm lại. 


                                                                                   _ Của anh_


Khi người ta yêu, mọi thứ đều rất khác...Nhất là sự quan tâm, luôn bằng một cách nào đó dù ít hay nhiều. Trong tình yêu, bận rộn không phải là lý do cho sự hời hợt.

Hi vọng trận chung kết có thể cùng anh lê la quán Cf  nào đó.

~N.n~ Lại những ngày bận rộn..





Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

Lời hứa cho Tháng 6...
















Sen cuối Tháng 6 - Những gì còn sót lại. 
Dãi nắng cả một chiều nhưng...sen thì đã tàn, lời hứa vì thế cũng không trọn vẹn...Thôi thì...để khỏi quên nhau....





Và...Ờ thì cứ đi, tớ ở lại vẫn sẽ cười tươi như nắng chiều qua. Yên tâm mà bình yên. Mọi sự ra đi với tớ bây giờ chỉ...vừa một nụ cười thoáng qua...



~N.n~ Gb!








Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

Về...





Về nhà, ngang qua đầm sen, dừng xe mua một ôm về đặt lên bàn thờ bà.


Về nhà, dọc đường đi, chơi lại trò chơi ngày còn nhỏ, vẽ những điều tưởng tượng lên từng khoảng mây trắng muốt phía cuối chân trời trong giọng hát của Khánh Ly...


Về nhà, nằm dài bên cửa sổ, nhìn trăng 17 xuyên qua từng tán lá xoài bên hiên rồi lọt qua song cửa, nghe gió mơn man, nghe đêm thở khẽ khàng...


Về nhà, thức muộn một chút, cùng bố...gác chân lên bàn  xem World Cup, mặc cho mẹ càu nhàu than phiền vì đã rất khuya.


Về nhà, ngửi mùi mùa màng thơm nồng nơi cánh đồng sau nhà. Tiếng máy gặt, tiếng máy tuốt lúa, tiếng người cười nói rôm rả. Cây xoài ngả bóng xuống con đường nhỏ dẫn ra phía cánh đồng trở thành chiếc ô khổng lồ che nắng, và là nơi bắt đầu cho bao câu chuyện của làng quê.


Về nhà, nhìn thấy nhóc Nguyên của chị đã sắp bước vào lớp 1... Tháng 8 này...(Yêu và thương em nhất)


Về nhà, cốc nhẹ vào đầu nhóc Linh đang lúi húi tập viết: "Sao ăn mãi mà cứ gầy thế, đúng là ăn hại rồi. Đi học với chú Nguyên, 2 chú cháu thi nhau học thật giỏi nhé." Và nghe nó...vặc lại, cái  miệng nhỏ xíu chu lên :"Thế sao bác cũng gầy?". Cười.


Về nhà, túm lấy nhóc Cường, ôm chặt lấy, không cho nhúc nhích, thơm lên cái má phinh phính và mắng yêu : "Thằng chó con này...."


Về nhà....Đột ngột vậy, không định trước. Chỉ để ngủ ở nhà một đêm và hôm sau lại cuộc hành trình hơn 100km, bỏ lại sau lưng những gì thân thương nhất. Một mình trên con đường phía trước. Nắng đốt cháy một khoảng nhớ, gió thổi ngược những nghĩ suy.


Cứ đi, để thấy:..."Đường về còn xa lắm"....


~N.n~ ...







Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2014

Sạn



45s đèn đỏ:

1 tin nhắn và 4 cuộc gọi nhỡ từ một số lạ.

Tin nhắn: " Đi nhà nghỉ đi em"

Nhíu mày...Cười khinh bỉ...Ko phải với kẻ nhắn tin. Sống sạch, không có nghĩa là ko nhai phải sạn.

Đèn xanh:
Triền miên những cuộc gọi. Dừng xe.
- Nói đi. Địa chỉ. Số phòng.
- Chợ Me nhé.
- Đợi.
.....

Lại triền miên những cuộc nhá máy và tin nhắn thô tục.
Send đi một tin nhắn trót : "Nếu ko ngủ được, thì cứ nhá máy mà chơi, cho vui".  Rồi quăng điện thoại vào đáy túi xách. Té vào ngồi thu lu trong quán Cafe  vắng hoe. Muỗi cắn sưng cả chân. Suýt chửi bậy.

Miệng vẫn còn vương chút hơi men. Trong đầu thoang thoáng bộ quần áo công trường của anh H....Thấy cuộc sống cứ mãi chật vật.....Thương...

Trăng 15 tròn, mờ dưới làn mây mỏng, gió thổi tốc những mát lành vào mặt. Ngồi đơ ra nhìn dòng người xuôi ngược. Vội vã. Cũng đã khuya.

Về nhà. Mò công tắc điện. Sáng choang một khoảng vắng.



~N.n~ Nằm nghe...












Thứ Tư, 11 tháng 6, 2014

(...)



Vừa làm một số thứ, rất nhỏ thôi thế mà cứ sai mãi, làm đi làm lại đến vài lần. Đầu óc như trên mây. Sếp không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bảo ko sao, sai thì làm lại, mặc dù cái sai nhỏ ấy suýt đi tong một hợp đồng.

Trời lại mưa nữa rồi. Ào ạt. Ngồi nhìn qua khung cửa sổ, lên khu tập thể cũ kĩ phía đối diện: những mảng tường hoen ố, những khung cửa sắt gỉ màu, những chậu hoa mỏng manh trên ban công chật chội với những chiếc quần áo phơi chồng chéo lên nhau, đôi ba ngọn cây leo bám vào bờ tường, bền bỉ, khoảng trời xám xịt lọt thỏm nơi con ngõ nhỏ chằng chịt những dây điện...Lòng ầng ậng nước. Không hiểu vì sao. Cứ gắng mở thật to đôi mắt, cho trán lại thêm nhăn...



Mưa. Một thoáng mông lung về những ngày đã qua, về một nơi nào đó xa thật xa...
Có sự xa cách nào ghê gớm hơn sự xa cách lòng?...Lại ngồi đếm thời gian tí tách..Đã 33 ngày có lẻ...

Này thì tháng sáu
Này thì mưa
Ngày chưa đi ngủ
Mây về gọi đêm
Này thì bóng nhỏ
bên thềm
Mái hiên chẳng đủ
ướt mềm bờ vai
Này thì bong bóng: một, hai...
Đếm sao cho hết
những ngày...
vỡ tan...




~ N.n~ Về nhà, thắp đèn cho một ngày mưa...







Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2014

Tháng Sáu mưa nhiều ( )










(nh của Tùng)



 Bước chân vào tháng Sáu với 2 ngày ướt sũng, dò dẫm dưới  mưa để về nhà, và những ngày làm việc thật dài. Vì thế nên cứ nán lại với đêm để níu ngày. Chút chút. Không làm gì cả...

Tháng Sáu mưa nhiều....

...

P/s: Vẽ trong tưởng tượng: Mình. Căn phòng. Và góc cũ.












~N.n~








Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

Ở nơi đó, là Thiên đường...




Tin nhắn...
"Bà tôi mất rồi."
"...Nếu có thể, nắm tay bà một cái hộ tôi..."

Thế là Thiên thần của ai đó đã về với Trời....

L từng nói với tôi:" Bà mất, tôi sẽ chẳng còn nơi mà đi về". Câu nói ấy đủ để tôi biết, khoảng trống trong L đang mênh mông đến nhường nào....
"Nơi đi về" - tôi hiểu đó là nơi L tìm thấy được sự bình yên nhất, là nơi để L chạy về, gối đầu lên đó, im nằm, bình thản. Giống như tôi, suốt hơn 10 năm trời, khi đi đến tận cùng của những nỗi buồn và sự tổn thương, tôi lại tìm về với bà, làm nũng ký ức, thút thít khóc như một đứa trẻ, và để thấy mình được vỗ về...

Tôi đã đi qua nhiều những mất mát, của riêng mình và của cả những ai đó, thế mà chẳng đủ chai sạn, có những khoảnh khắc cứ mãi đọng lại trong tâm trí như một nỗi ám ảnh, để rồi một lúc nào đó, cuộn lên, thắt lòng...

Mà lạ thay, dường như bất kì một sự ra đi nào cũng đều như rất đột ngột, dù có được báo trước. Đột ngột, có lẽ vì người ở lại vẫn chưa chịu rời tay, cam tâm mà buông. Sự sống và cái chết trong thời khắc ấy, mong manh quá chừng. Và vì là đột ngột, nên nỗi đau càng trở nên quặn thắt, kéo sau đó là chuỗi ngày hụt hẫng, cõi trần bỗng chốc lạc lõng, cô đơn....

Tôi luôn sợ những sự ra đi như thế. Sợ tất cả những gì là đột ngột. Đột ngột đi, đột ngột im lặng, đột ngột biến mất không vết tích, hay đột ngột đổi thay...Tất cả đều khiến lòng tôi nặng.

.........

Tối. Tôi gọi điện cho L, chỉ để nghe tiếng ồn ào ở phía bên kia, để thấy mình đang đứng trong đám tang của bà L, dẫu biết rằng....tôi sẽ khóc. Giọng L khô khốc xen lẫn trong tiếng gió hun hút thổi  nơi ban công tôi đứng. Cái giọng khô khốc ấy, tôi biết, sự mất mát có lẽ đã đặc quánh, cô đọng nơi đáy lòng....

Và....

Tôi thấy tôi, một con bé của 13 năm về trước, chạy đến bên bà khóc tức tưởi vào một đêm mưa xối xả của tháng Năm. Tai ù đi trong tiếng khóc của nhóc em 5t  níu lấy vạt áo tôi cùng với câu hỏi ngây ngô cứ lặp đi lặp lại :" Bà mất rồi hả chị?". Vì lý do gì người ta nhất định không cho tôi nắm lấy tay bà. Lời hứa cuối cùng với bà tôi không làm nổi. Tôi đứng như trời trồng nhìn bà nằm đó bình thản, nghe mưa gió ngoài trời và nghe trái tim mình nức nở. Một đêm dài với bao nhiêu nước mắt....Buổi chiều hôm sau tiễn đưa bà, hoa gạo vẫn còn rụng đỏ dưới lối đi, tôi lặng lẽ bước theo sau chiếc xe tang, không khóc, mắt cứ nhìn vào đâu đó của khoảng không vô định, Ngày ấy tôi  - con nhóc 14t với sự mất mát đầu tiên trong cuộc đời, với người mà tôi yêu nhất...

Tôi thấy tôi với những vết xước nơi cánh tay khi cố níu lấy con bạn lao vào, muốn níu giữ lấy bố trong chiếc áo quan và nhất định không cho người ta hạ huyệt.... 10 đầu ngón tay con bạn cào cấu, bấu víu, hằn lên tay tôi những vệt tím bầm. Tôi chỉ biết ôm chặt lấy nó, cảm nhận nỗi đau tột cùng của nó đang ngấm dần qua da thịt...

Tôi thấy tôi giữa một trưa tháng Sáu, trong một đám người thưa thớt đang đẩy chiếc xe tang về phía trước, dưới cơn mưa rào bất chợt của mùa hạ., ngả nghiêng. Chị bạn sấp ngửa níu lấy chiếc xe, tôi sấp ngửa đi theo đỡ lấy chị. Con đường đất nhỏ qua cánh đồng lầy lội. Cả nền trời một màu xám xịt u buồn. Nước mưa lẫn trong nước mắt, xót lòng người ở lại.....

Cứ như thế...

Những mất mát vụt qua.... Khẽ nhắm mắt lại đánh rơi một giọt nước lăn dài trên má, cho cái thứ cảm xúc không định hình. Chỉ biết hình như...buồn..

Ngửa cổ lên ngước nhìn một vì sao xa tít tắp....Trời vẫn có những khoảng xanh thế kia cơ mà. Và phía trên ấy, ắt hẳn là..Thiên đàng...

Lời nhắn gửi sau cùng: " Về với Trời bà nhé..."


_N.n_

















Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

Quê....




LÚA ÉP

Con đã khóc
Một ngày thơ
Khóc đồng lúa trổ trắng cờ gió đưa

Kẽo quẩy nắng
Kẽo quẩy mưa
Kẽo quẩy mẹ gánh rạc mùa vênh vai

Mồ hôi trĩu
Mồ hôi sai
Mồ hôi cha nặng, vuột dài kẽ tay

Bông lúa ơi!
Bông lúa này!
Chán kho, phơi lép chất đời đụn rơm

Đốt mùa nở chín thành cơm
Cháy bông lúa lép, lửa thơm xót lòng...

_Đan Thanh_





Chợt nhớ mùa này, cuối tháng Năm ở quê đang bước vào vụ gặt. Lại nhớ nhà, nhớ làng quê đến cồn cào....

Tuổi thơ gắn liền với mùi của đồng của ruộng, mùi của rơm, của rạ, của bùn đất lấm lem, mùi mồ hôi của mẹ...thành ra chẳng thế nào quên được, cứ ăn sâu vào tiềm thức, ám vào người...để rồi những lúc như thế này, lại nồng lên cái mùi quê ấy, để rồi lại muốn chạy về nhà....Nhớ và...thương thương lạ....

Bằng lăng phai.
Nhạt tháng Năm.
Phố phường...
mỏi bước...
về nằm
gối quê...

~N.n~








Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

Khúc độc thoại








Vì là...tạp nham nên thỉnh thoảng thích nằm cuộn tròn và nghe Rock Ballad. Thể loại nhạc mà chẳng mấy ai mang tên bạn trên cái thế giới ảo này có hứng muốn sẻ chia . Không phải ai cũng có thời gian để kiên nhẫn nghe cái thể loại mình không thích, thậm chí là....khó lọt tai.

Nó thì khác, mỗi khi bạn post 1 video, nó thường nghe cho chọn vẹn trước khi comment, chỉ vì ngầm hiểu bài hát ấy  mang tâm tư của bạn, dù cho đó không phải là thể loại nó thích, đôi khi nghe chỉ để....im lặng. Nhưng nhất định nó sẽ nghe.

.......


....

Khuya. Nó về với nó, và nghe ai đó hát Rock chỉ với một cây guitar, một món quà cho một ngày bận bịu. Để thấy Rock đôi khi cũng dịu dàng lắm lắm, như một lời hát ru....

Ngủ thôi!


















Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2014

VIỆT NAM!!!!!!!!!!!



Càng đọc càng ức chế... ếch chịu được. Hết cưỡng chiếm Hoàng Sa, xây dựng sân bay công trình ở Gạc Ma, đấy là không kể dùng đủ mọi thủ đoạn bẩn thỉu, hèn mọn trong giao thương, giờ lại ngang ngược vác HD - 981 đặt vào vùng biển của Việt Nam nhằm hút máu người Việt một cách trắng trợn.

Tự nhiên ghét lây sang những ai thích Trung Của dù là thích bất kể cái gì của bọn nó. Mọi người dân Việt trên khắp thế giới tham gia biểu tình, các nước trong khu vực và quốc tế đều lên tiếng bênh vực công lý, trong khi người dân Trung Quốc (những người được coi là vô tội) vẫn im re, cho đến giờ, họ không hề có bất kì một động thái gì trước những điều sai trái do chính đất nước họ gây ra. Trong lịch sử, đã từng có đến 50.000 người dân Mỹ đổ xuống đường tham gia biểu tình phản đối cuộc chiến tranh xâm lược của Mỹ tại Việt Nam... Nhiều người Mỹ đã dùng chính mạng sống của mình để phản đối đến cùng cuộc chiến tranh phi nghĩa mà chính quyền đất nước họ gây ra cho Việt Nam. Người dân Trung Quốc im lặng. Vì điều gì? Họ im vì họ sợ chính thế lực của những tên cầm đầu hay họ im vì chung một lòng tham tột cùng??????


Một đất nước Việt Nam bé nhỏ, luôn khiêm nhường trước mọi thế lực, không phải vì sợ hãi mà vì những người dân trên đất Mẹ hiền lành này thật sự mong muốn được sống yên ổn trong hòa bình, trên chính ĐẤT NƯỚC CỦA CHÚNG TA, trên chính những gì THUỘC VỀ CHÚNG TA, không giao tranh,tranh chấp, không xâm hại đến ai. Trải qua bao cuộc chiến tranh lớn nhỏ, trải qua bao mất mát, đau thương, có những nỗi đau còn âm ỉ nhức nhối mãi với thời gian, hơn ai hết, người Việt hiểu rõ được giá trị, ý nghĩa lớn lao của hai từ "HÒA BÌNH".

Một đất nước Trung Quốc rộng lớn thứ 4, có GDP đứng thứ 2 trên Thế Giới vẫn không ngừng dùng mọi thủ đoạn, âm mưu chiếm đoạt từng miếng cơm của một đất nước nhỏ bé, mới thấy được lòng tham của chúng khủng khiếp đến nhường nào.

Không biết ngày mai sẽ ra sao? Một thế hệ trẻ chưa từng trải qua chiến tranh sẽ làm được những gì? Nhưng với tinh thần yêu nước ngùn ngụt,  TIN rằng, bằng mọi cách, bằng sức trẻ, bằng trí tuệ, họ sẽ bảo vệ được đất Mẹ khỏi bàn tay tàn bạo của kẻ thù, như cha ông  chúng ta đã từng !









Bước qua...




............

Chỉ là những lãng đãng xưa cũ, lôi ra hong lại cho một ngày đầu hạ...rất nhiều nắng.  Có những cảm xúc trong đó không còn nữa. Mọi thứ đã đổi thay, là bắt buộc đổi thay, ấy là khi đã đi đến tận cùng, không còn đủ sức để níu. Nên buông.

............


Năm tháng cứ đi qua, từng phút giây, bình thản. Chỉ có lòng người vội, nên thành ra cái gì cũng vội. Vội vàng nên dễ vấp ngã và đánh mất niềm tin. 


Ai đó nói :"Không cần lý do để rời xa"... Cứ đi là đi thôi. Thích thì đến, không thích thì đi. Uh, mọi thứ cứ nhẹ tênh như vậy đấy. Nhẹ đến mức...như chưa từng tồn tại. Có lẽ vì thế nên người ta mới sống được quá 60 năm cuộc đời. 

Dù sao đi nữa... Cứng cáp lên! Cứ đùa nghịch với những trò chơi được bày sẵn. Dạo chơi trên những tổn thương. Ung dung trên những mất mát. Vô tình, hời hợt trước những sự ra đi.... Và, ắt, đời sẽ lại tươi như nắng ngoài kia... :D






















Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

Chuyện của mình




Tối nay, nhân dịp học sinh cho .."mất dạy" mình chui vào Cuối ngõ. Một mình. Một xó. Một ly.

Mẹ gọi điện:
- Con đi làm về chưa? đang làm gì?
- Con về rồi mẹ. Con đang ngồi vậy thôi.
- Có một mình thôi à?
- Vâng.
- Cứ một mình mãi không buồn à? Sao không đi đâu chơi hả con?
- (Cười). Mẹ đang làm gì?
- Mẹ đang nằm vậy. Haizzz....Buồn lắm...
- Sao mẹ lại buồn?
- Đi làm rồi đi dạy ít thôi con ạ, mày cứ như thế thì bao giờ mới lấy chồng. Mẹ lo.
- Con đang đi tán mà mẹ. :d
- Bố nhà cô. Tán sao thì tán. Trước khi chị mày đi học, mày phải cưới chồng.
- Vâng mẹ! :d
Nhăn nhở chọc mẹ một lúc nữa rồi cúp máy.

......

Trên kia anh Linh chơi guitar như múa. Mình mê tít. Một lúc sau, mặt mình đỏ đỏ hồng hồng.... như e thẹn. Mình lấy hết can đảm.... thì thầm : "Yêu anh".  Và ngỏng cổ lên chờ đợi ...1 cơn gió.

Cổ mình đã dài ngoằng. Anh Linh thì thỉnh thoảng vẫn cho tay lên trán quệt mồ hôi  kêu: "Nóng quá!".

 Là sao???????????

........

P/s: Về phòng, lại vắng hoe. Thôi đi ngủ cho lành. Mình đã thật sự oải sau một đêm và một ngày. G9!