Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

3



Sáng. T gọi điện.
- Mun à!
- Uh
- Tớ gọi điện để đọc cho Mun nghe bài thơ này. Của một cô bạn có dáng người rất giống Mun.
- Xấu thế à?
- Uh.:d Bạn ấy cũng tóc ngắn, cũng hay mặc quần áo rộng thùng thình. Tớ đọc nhé.
- Uh
- Mà..tớ nghĩ 2 người giống nhau lắm ấy. Tớ đọc.

 Thế là T đọc, một bài thơ có tên ngồ ngộ "khúc lêu hêu mùa hè". 

"đêm nay, hãy viết khúc kêu hêu mùa hè
ngày đã chán chường
lại đây, lêu hêu ý nghĩ
sự bỏ đi của thân xác
có hề chi
li ti
ti tí

quay cuồng xẩm tối là ngọn gió già
mơ về thời thiếu nữ
chết ngạt trong thang máy số 10

thế hệ tôi chỉ biết kêu ca
la cà quán xá
long nha long nhong
không ngày tháng

thế hệ tôi là bọn ba láp, nhởn nhơ, châu chấu, chuồn chuồn
sáng buồn rầu, tối co ro
diện trang phục rực rỡ

thế hệ tôi nhợt nhạt
với nỗi buồn nhờ nhờ
nhờ nhờ xếp hàng
đi qua tuổi trẻ

đêm nay, cùng tôi say một khúc lêu ha lêu hêu

cuộn tròn chăn lại
đi vào giấc mơ của nhau
chín rộ nỗi buồn thế kỷ

bạn lại ba láp mất rồi

bạn biết quái gì về nỗi cô đơn
ngoài kia thời gian gặm mòn sự sống
ngoài kia lịch sử vẫn còn đỏ rưng
bác gì lớn tuổi vẫn đeo huân chương mỗi lần ra đường

thôi đừng về đuổi gió trên đồi cao
lại đây lêu hêu nỗi buồn bỏ vào tủ lạnh
lại đây cầm một que kem mùa hè tan chảy
lêu lêu lêu lêu

du nguyên "

Nghe xong, đọc lại bản T share, có cái gì đó...là lạ, khó tả. Bài thơ ko có viết hoa đầu dòng, không chấm, không phẩy, ko điểm đầu, không điểm kết. Ngay cả cái tên "Du Nguyên" cũng thế. Ngôn từ thì cứ như....bước chân của kẻ say liêu phiêu trên phố. Lẩm bẩm, lảm nhảm một mình....

Du Nguyên giống mình?  :)