Cậu đừng buồn những lúc tớ cằn khô
Hay hằn học những điều không đáng có
Bộn bề, lo toan, niềm tin sụp đổ
Nét mày ngang nhăn nhó suốt những mùa....
Cuộc sống cứ trôi, như một trò đùa
Đến yêu thương cũng ú òa. Trốn tìm. Đau. Tim khóc!
Tớ vụng dại. Quay về. Lóc cóc...
Bước hụt...Thời gian....
Cậu cũng đừng giận khi suy nghĩ tớ cứ nằm ngang
Không chịu uốn mềm để trái tim bớt nặng
Lời nói thốt ra nêm mùi vị đắng
Chua chát đủ đầy cho... một vết thương....
Tớ soi mình trong những mảnh gương
sau mỗi lần vụn vỡ...
Lặng lẽ. Kéo mưa về
Ướt sũng.... bờ môi....những lời còn đang dở
Mảnh vỡ có lành? Giới hạn mong manh...
Tớ không biết....
Cậu đừng trách khi tớ cứ mãi biết ơn,
một ân tình
Dù là rất nhỏ
Nên cố níu, mong một ngày để trả
Và có thể sẽ nhận về.... thêm một vết đau...
Tớ không chắc mình sẽ sống được bao lâu?
Có đi hết quãng đường đời phía trước?
27 tuổi, còn quá nhiều mơ ước
Tớ muốn bay cao mà chẳng nặng nợ điều gì...
Cậu cũng đừng nghĩ suy mỗi lúc tớ lầm lì
Không có gì đâu, cậu ạ
Ấy là lúc tớ muốn tạm quên đi tất cả
Mong được im nằm, cho nhịp thở đều hơn...
...........
Mà cậu này, chiều nay cậu có thấy không, trên giàn hoa giấy
Có con chim hót gọi hoàng hôn?
Tháng Năm rồi mà mặt trời đi vắng
Hà Nội run run, trong cái lạnh trái mùa...
Lạ chưa?...
..............
Tớ đi dạy về, bắt gặp cơn mưa
Từng sợi mỏng xiên ngang... Khoảng trống...
Đường loang lổ. Đèn đường loang lổ
Tớ lại trở về với... tổ chim câu...
Thành phố bấy giờ,
đã gọi là đêm,
cậu ạ...
Và
Cậu cũng đừng càu nhàu nhé, rằng tớ..cú đêm
Cứ chong đèn, mà ngồi ôm bóng
Tại với đêm tớ thấy mình thật nhất
Mọi thứ trôi đi, rất nhẹ, rất yên bình...
Hãy nói cho tớ biết, làm sao để chúng mình
Có thể cùng nhau, đến sân ga cuối
Cùng nhìn lại phía sau mà không hề tiếc nuối
Đã bên nhau
trong suốt
chặng đường dài?...
........
~N.n~ ...
Mưa. Ngoài kia, hành lang hút gió. Ngồi và luyên thuyên vậy, không đầu, không cuối...Uh thì là cho cậu...