Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

(...)


Cá Em chết...

Quen...giả vờ nên chỉ dám đứng ở ban công len lén tháo kính rồi lau mắt khi con bạn gọi điện báo.Quen giả vờ nên gắng nói với con bạn bằng giọng bình thường nhất rồi ôm cá Em về, ra đường mặc nước mắt rơi. Quen giả vờ nên trước khi mở cửa phòng lại tháo kính rồi lau, nở một nụ cười gượng gạo rồi lặng lẽ mang em cá chôn dưới gốc cây góc ban công.

Quen giả vờ vì...sợ người ta nghĩ mình giả tạo... Cuộc sống có nhiều thứ ngược đời để rồi cứ thấy lòng thật nặng...

Gửi đi một tin nhắn cảm ơn con bạn cho những ngày qua, mặc dù khi đến nhìn thấy nước trong bình đục như nước gạo, thức ăn thừa đầy đáy, những viên sỏi nhớp nhúa..Chắc con bạn quên... Nhưng sao có thể trách được bạn trong khi ko có ai chịu nhận chăm, bạn đã tình nguyện mang về nuôi giúp?

Thế rồi quay sang tự trách mình...Giá như...

Có những khoảnh khắc, thấy mình...chỉ còn lại một mình. Lầm lũi.

.........

Ngày thứ 2 trở lại Hà Nội......