Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

Nhớ thương về tháng 7. Đau đáu tháng 12.......


Tôi về, đứng trước bàn thờ của bà vào một buổi chiều nhá nhem tối. Căn nhà nhỏ cũ kĩ sâu hun hút nằm lặng lẽ trong xóm nhỏ vốn dĩ đã rất lặng lẽ này. Mọi thứ được mợ tôi vội vàng sắp lên bàn thờ rồi lảng ra ngoài như sợ sệt điều gì, bỏ mặc tôi đứng đó, trong góc tối với mùi hương nghi ngút. Di ảnh của bà hiện lên  mờ mờ trước đốm sáng lập lòe từ cây nến nhỏ. Chẳng biết nụ cười của bà, hay khói hương làm mắt tôi cay xè....

Mẹ nói, bà mất lúc nào không ai biết, sáng ra người ta phát hiện ra bà đã nằm đó, cong queo lạnh ngắt........Đời người nhiều lúc nghĩ sao nhiều quá những đắng cay, đắng cay ngay cả khi nhắm mắt xuôi tay....Tôi muốn phỉ nhổ vào cái gọi là chữ "Hiếu" nơi cậu mợ  (dẫu bà chỉ là bà họ, và cậu mợ cũng chỉ là cậu mợ họ). Từ ngày ông mất, bà lọm khọm một mình nơi căn nhà cũ nát, lê lết nấu từng bữa cơm bằng nắm rơm, nắm rạ, bằng bất kì thứ gì bà nhặt được, rồi lại lên giường nằm thở hổn hển vì căn bệnh tim mãn tính...


Thỉnh thoảng tôi về nhà, cũng chỉ mua được ít bánh trái vào thăm bà, ngồi nghe bà kể chuyện (toàn những chuyện mà tôi đã được bà kể đi kể lại cho nghe không biết bao nhiều lần). Đôi khi tôi mua giúp bà chai mắm, lọ muối, những thứ lặt vặt bà nhờ, bà dúi vào tay tôi vài đồng bạc lẻ, tôi đưa trả lại....Có thế thôi mà khiến bà sụt sùi: "Bố mày, mày làm gì có tiền mà mua cho bà nhiều thế. Khổ...." . Bà hay bắt đầu hoặc kết thúc câu nói bằng từ "khổ". (Có phải vì thế mà nó vận vào người bà tận đến khi bà mất?) Tôi cười, với bà, chỉ từng ấy thứ thôi đã là nhiều. Chỉ từng ấy thôi mà các con bà để bà thiếu thốn???????????  Bà cảm động và tủi thân. Người già - mong manh và dễ vỡ quá đỗi.......

Ở cái tuổi ngoài 80, bà chẳng còn nhớ chính xác tôi là ai (dù tôi là đứa cháu họ gần như duy nhất hay vào thăm), chỉ biết tôi là con của bố mẹ. Mỗi lần mẹ bảo tôi mang ít đồ ăn vào cho bà, bà lại rưng rưng :" Khổ, bố mẹ mày tốt với bà quá, ở nhà không có mẹ mày chắc bà chết rồi, có cái gì cũng mang cho bà, mà mẹ mày có đâu.....". Bà lúc nào cũng vậy, những thứ nhỏ nhặt cũng khiến bà lăn tăn. Có lẽ cái bà nhận được từ các con quá ít, thành ra....

.........

Tôi vái lạy bà rồi bước ra sân, đến bên giếng nước, bên khóm hoa hường đang nở rộ, bên cái bếp nhỏ như tổ chim câu nhưng sạch sẽ và tinh tươm, ở góc bếp vẫn còn nguyên nắm rơm, cái ghế bà ngồi. Rồi đến ngồi bệt bên hàng rau ngót bà trồng, khẽ lướt ngón tay lên trên những chiếc lá xanh non mơn mởn. Sự sống vẫn tràn đầy trong mảnh vườn bé xíu của bà. Rồi mai này chúng sẽ ra sao? Người ta sẽ làm gì với căn nhà này, mảnh vườn này? Tất cả liệu có theo bà về TG bên kia? ....Tôi mải miết trong từng ấy những ý nghĩ mông lung rồi khựng lại trước cái hiên nhà....

..........

Lần cuối cùng tôi gặp bà là ngày tôi mang vào cho bà ít đồ ăn mẹ nấu. Tôi bắt gặp bà đang ngồi bệt dưới góc hiên này. Vụng về súc từng thìa cơm nguội đưa lên miệng móm mém nhai. Một bát cơm lạnh te, bên cạnh là một bát canh nhỏ xíu được nấu từ đêm qua còn lẫn nguyên tro rơm rạ. Tất cả đều để bệt xuống đất. Tôi đến bên giữ tay bà lại, bảo bà sao không mang vào nhà, cho lên bàn để ăn, bà nói bà sợ cơm rơi ra nhà, bà ko quét được, kiến nó bò vào cắn..... Tôi thương bà đến ....phát cáu, tôi "cấm" bà không được ăn cơm nguội, không được ăn đồ nấu để qua đêm...Mắt bà đỏ hoe " Khổ, tim nó vật, không phải bữa nào bà cũng nấu được, bà nấu 1 bữa ăn cho cả ngày"...Cổ họng tôi đắng chát...

Tôi bỏ cơm bà ăn dở sang một bên, vào lấy bát san đồ ăn mới và bảo bà ăn. Nhìn bà vừa ăn vừa nói câu nói muôn thủa :"..không có mẹ mày chắc bà chết rồi....", tôi chỉ biết quay mặt đi, lặng lẽ khóc....

Để rồi những ngày sau này, hình ảnh cuối cùng ấy của bà cứ mãi ám ảnh tôi, thỉnh thoảng, ngay cả trong giấc ngủ...

..........

"Thôi, hóa tờ tiền nhé! Còn hạ lễ xuống"
"Hương vừa mới cháy được một ít mà mợ. Cứ để đó đi"
"Thôi. Cháu vào thắp hương vậy là được rồi, chắc bà cũng biết và cũng đã kịp hưởng. Hóa giấy tiền ko tối"
........"Mợ cứ hóa giấy tiền, còn hoa quả cứ để đó thờ bà"

Tôi nhìn cái dáng vội vàng thổi nến trên ban, vội vàng khóa cửa, vội vàng dắt xe ra cổng khiến bao nhiêu sự sự tức giận chỉ còn biết nuốt ngược vào trong.

Sau này mẹ tôi bảo, mợ tôi sợ. Còn sợ điều gì, chắc chỉ mợ tôi mới biết được. Người ta thường thế, khi còn sống đối xử tệ với nhau, khi người kia mất đi, người còn sống chỉ sợ khi trời tối người kia hiện về..bóp cổ.

...........

Tôi ngoái đầu nhìn lại căn nhà. Mọi thứ lại trở nên lạnh lẽo và hiu quạnh. Sau then cửa kia, trong cái góc tối hun hút mà tôi biết chắc vẫn có 3 đốm sáng lập lòe từ những nén hương, bà có đau lòng?...

"Nhưng bà ạ, người ta chẳng bảo chết là hết sao, về với Thế Giới bên kia rồi thì những khổ đau, đắng cay của đời người cũng chết theo. Về với TG bên kia, ít ra còn có những yêu thương luôn chờ đón, đó là Ông. Cháu cứ tin là vậy, để chiều nay bà ạ, không gian quanh cháu bớt đặc quánh những xót xa..."

...............

Nhớ thương về tháng 7. Đau đáu tháng 12...

Tôi nghĩ về bà, để rồi quẩn quanh sang bố mẹ. Bố năm nay cũng đã 70 tròn..... Thỉnh thoảng vẫn thường nghĩ, đời người như kiếp phù du, ngoái đi ngoái lại, người ta yêu thương không còn bên ta nữa. Đau đớn nhất là chẳng kịp làm gì, giật mình, thảng thốt cùng với những dằn vặt ân hận trong suốt quãng đời còn lại. Đó là điều tôi sợ nhất. Và vì tôi sợ, nên tôi luôn.....yếu lòng trước những nỗi buồn của bố mẹ. Nhiều lúc, tôi ngỡ mình chịu không nổi. Tôi cũng có những ước mơ của riêng mình, đôi chân còn muốn chạy, nhưng trái tim lại bảo phải quay về, nhất là khi chị tôi sẽ đi xa đến nửa vòng trái đất và ku em tôi đang ở tận phương nào.... Ai đó nói tôi kém, bảo tôi nên "về quê làm ruộng, hàng ngày đào đất đắp nhà, rồi lấy một anh lực điền, bị viêm cánh, đêm nằm ngáy o o như yêu tinh. Nghe sướng lắm." Tôi cũng chỉ cười trước sự khiêu khích của bạn. Tôi biết bạn muốn ở tôi điều gì...

Nhưng, được sinh ra trong cuộc đời này, tôi đã mang nặng những nghĩa tình, đó như là sứ mệnh. Trái tim tôi luôn mềm nhũn trước những yêu thương để rồi đôi khi lý trí chết lâm sàng. 

Hà Nội rộng nhưng chật hẹp quá đỗi, bước chân tôi va vấp......khắp nơi, đôi khi tự va vấp nhau để rồi tự ngã rất đau. Và tôi biết mình vẫn sẽ còn phải ngã nhiều lần nữa, trước khi có đủ điều kiện có thể để trở về làm cái cột vững chắc cho bố mẹ trong lúc chị đi xa............

Ngày kia, tôi nghỉ việc....................


~N.n~











10 nhận xét:

  1. Ngày kia ...và những ngày sau ngày kia ..., nhỏ về làm cái cột thật vững chắc nhé! :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em sẽ về chị ạ, vào một ngày nào đó thật gần. :)

      Xóa
  2. Thân Mun mỏng mảnh như vậy sao làm cột nhà dc :-?
    Bà tôi đôi mắt đã lòa
    Bàn tay sờ sẫm miệng cười hồn nhiên ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em ko mỏng manh đâu. Cao to như...cái cột đình anh Xã ạ, đừng lo. :d

      Xóa
  3. Tớ chỉ biềt thở dài, ngồi bên cậu một lát nhé ku.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cho em ngồi cùng nữa nha, chị Na nói không ai có đủ trình để động viên chị @.@ ;-)

      Xóa
    2. @ HTL: Ngồi bên tớ mà thở dài là tớ...đạp ra ngay, nghe nẫu lắm. :d
      @ Nhóc: Em cũng thế, nếu theo chị Líp thế nào cũng ăn đạp. Vì vậy chỉ ngồi thôi, chị ......tựa cái, có tuổi rồi nên đau lưng quá! :d

      Xóa
    3. Đâu, em ngoan hơn chị Lip ở chỗ không có thở dài nhá! Đây vai em, lưng em chị cứ thoải mái mà tựa vào :-)

      Xóa
  4. Cho cụ chia sẻ những tâm tư của Na nhaz. Na ơi cố lên...
    [img]http://i1124.photobucket.com/albums/l569/luongmienj1/Smileys-Cuoi/thumbs-up-smiley-300x300.png[/img]

    Trả lờiXóa
:) ;)) ;(( :-) =)) ;( ;-( :d :-d @-) :p :o :v (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ $-) (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer

Sử dụng mã code dưới đây để chèn hình và nhạc, xin đừng chèn nhạc autoplay, cảm ơn!
Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]