Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013
Gió tự mùa nào
Rồi lại mưa. Lại nồng nàn là phố
Chopin thì xưa. Radio thì cũ
Cafe đủ đầy. Nỗi nhớ lại đủ say
.
Mùa đủ buồn lạnh buốt đôi bàn tay
Bẽ bàng đi qua những tháng ngày đang sống
Thấy trời xanh ngủ trên vai lồng lộng
Thấy Hà Nội hiền ngủ trong nắng mùa đông
Có bao giờ lạc mất một dòng sông?
Lạc mất gánh hàng hoa đi qua từng ngõ phố
Tiếng chuông chùa rung. Màu rêu trên của sổ?
Và lạc mất người giữa phố nắng nhấp nhô?
!
Gió tự mùa nào vẫn thổi đến hư vô...
gió tự mùa nào vẫn thổi đến hư vô...
_Cóp nhặt_
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Này Na na Những câu chữ trên thật tuyệt cú mèo!
Trả lờiXóaEm mà không viết (cóp nhặt) thì anh khen em tính có khi vỡ mũi (Nổ) Quá trí tuệ!
Thì anh cứ khen chứ sao, dẫu chẳng phải em làm, để cho tác giả vỡ mũi thì thôi. ^^
Xóa.
Trả lờiXóaGió cứ hư vô, mặc gió
Trả lờiXóaNgười chẳng vô tình, người đây. :)
Uh. Sẽ nhớ, "người đây"! ^^
XóaGió tự mùa nào vẫn thổi đến hư vô
Trả lờiXóaĐể lạc mất em - người quen gữa phố
Tiếng chuông chùa rung, màu rêu cửa sổ
Tất cả vẫn còn, chỉ thiếu mỗi em thôi...
Để rồi cuối cùng, "gió tự mùa nào vẫn thổi đến hư vô...". Cụ nhỉ? Chán thế đấy. Hì. Cụ ngủ ngon!
Xóa