Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2016

Không đề


Là con gái, sẽ có những ngày như thế, chỉ muốn nằm dài cho bớt mỏi mà thôi.

Vậy là nằm. Mặc một đống việc xung quanh. Tháng 7 vẫn có những ngày nắng trắng xóa như thế. Căn phòng trở thành lò hấp. Giá mà chịu được mùi điều hòa, thì có lẽ đã có một ngày lười biếng dễ chịu. Mùa này chỉ thích mưa. Dù chỉ vì mưa mà mấy ngày trc ngã dập mặt và cái gọng kính thì bẹp dí. Nhưng chẳng hiểu sao vẫn yêu những ngày mưa mùa hạ đến thế. Mát lành và dễ chịu.

Chị H tự nhiên nhắn tin. Thỉnh thoảng vẫn vậy. Tất nhiên ko phải vì mình là ai đó ý nghĩa trong cuộc sống của H. Quanh quẩn rồi lại nhắc đến L. Cười. Như một sự dò hỏi, nhẹ nhàng thôi và rất...con gái. Khi yêu quá nhiều ngta dễ bất an. Tiếc là H mãi không chịu hiểu, mình không thuộc về TG của H cũng như L, mình có TG của riêng mình, và mình ko muốn xâm phạm đến TG của ai cả, cũng như xâm phạm đến 1 tình yêu vốn dĩ đã không dành cho mình. Cũng có thể H hiểu, chỉ là H...ko tin vào L. Bảo rồi đó, khi yêu quá nhiều, ngta dễ bất an.

Nói đến TG của ai đó. Đã một lần chạm tay vào, đã cố gắng kiểm soát nhưng không được. Dù chỉ là chạm tay, nhưng cái nhận về là những nỗi buồn dài và sâu. Nên sợ. Dù sao đi nữa, cũng may là sau 5 năm mọi thứ gần như đã qua. Chỉ giữ lại cho mình những điều nhẹ nhàng nhất, như một kỉ niệm đẹp. Đến và đi , vốn dĩ là quy luật rất tự nhiên trong cuộc đời.

Và đã cứ nghĩ như thế, cho sự mất tích dài lâu của con bạn.

---------

Anh P cũng bảo mình đi đôi giày nhìn....dị. Vì chẳng chẳng kiếm nổi ng thứ 2 đi một đôi tương tự. Gặp nhau giữa HN, mời nhau được ly cafe, năm ba câu chuyện, nhưng chủ yếu lại chỉ bàn về...ăn mặc. Trong mắt anh P, mình xấu tệ, nghe anh nói xong cũng chỉ cười hề hề bảo: "Em sẽ nhảy xuống Hồ Gươm ". Biết làm gì hơn nữa? Thế rồi về lại SG, anh gửi tặng.... một đôi giày. Giờ thì bắt buôc phải tin nhìn mình rất tệ :D. Nhưng điều đáng nói là có những mối nhân duyên thật lạ. Chỉ cần có niềm tin là đủ cho tất cả. Thế mới tài.

Một sáng tỉnh dậy, nhận được tin nhắn của anh hai bảo vừa ngang qua chỗ mình làm, dù không tiện đường. Cố tình ngang qua chỉ để biết vậy. Có những sự quan tâm lặng lẽ, mà chắc hẳn mình sẽ mang theo đến hết cả cuộc đời. Từ lâu rồi vẫn gọi anh hai, nhưng ko còn viết hoa như kiểu tên riêng nữa, muốn viết thường như một cách xưng hô. Lại thấy có lỗi nhiều với anh hai, vì mãi mà chẳng chịu ghé qua chơi......

Hơn 1 tháng rồi chưa về nhà. Thế mà cứ tưởng như đã rất lâu. Gọi điện về cho bố, cũng chỉ hỏi bố ăn cơm chưa? Bố có thức khuya xem bóng đá? Pháp và Bồ vào chung kết bố nhỉ? (là đọc báo nên biết thế, chứ nào có xem, mà chẳng hiểu vì sao bác coi xe hôm nào khi đưa vé cũng rủ:"Tối nay nhé, qua coi bóng đá" ???). Cuối tuần sau gắng xong việc để có thể về 1, 2 hôm.

Anh cũng bảo "Về đi...".

Nhắn với anh "Hôm nay em nhớ Đà Lạt. Mùa này Đà Lạt đang mưa và lạnh. Em nhớ khách sạn nhỏ ở cuối con dốc. Nhớ buổi tối đội mưa đi bộ quanh hồ Xuân Hương. Nhớ cái đêm co ro nằm trong khách sạn nhìn ánh đèn đường hắt qua ô cửa sổ, nghe cái lạnh thấm vào da thịt...Nhớ quán cà phê ven đường gần trường ĐH Đà Lạt, giống như một căn gác nhỏ, đó là nơi ghé vào tránh một cơn mưa bất chợt và dai dẳng. Nhớ những loài hoa còn chẳng kịp biết tên...". Nhớ nhiều hơn khi K nhắn tin: "K mới mua máy cày dùng để chở cafe. Cuối năm H.a vào hái cf với K.  K sẽ chở H.a leo đồi. K cũng có vườn rồi, cho riêng mình H.a ạ. Nó nằm ngay cạnh con suối, có thác nữa..." Cứ như thế, nhớ Đà Lạt da diết, cứ như đã từng sống ở đó rất lâu, chứ ko phải chỉ 2 ngày ngắn ngủi.... Anh gọi điện bảo: "Anh book vé nhé, rồi 2 đứa đi". Cũng chỉ cười. Đến giờ vẫn không biết, anh xuất hiện trong cuộc đời, có phải là một điều may mắn? Không giỏi giang như những người khác, không khéo ăn  khéo nói, ko học cao như ai, không cao lớn bảnh bao và bóng bẩy, chỉ có một trái tim chân thành và rất hiền.

---------

Nếu chủ nhật ko phải đi làm, thì chắc hẳn tối thứ 7 là một buổi tối thảnh thơi. Khi chỉ còn lại một mình. Tắm rửa giặt giũ xong, mở toang cửa, bật điện đỏ ngoài ban công rồi ngồi bệt dưới bậu cửa hứng gió và làm cho mình một thứ đồ uống nào đó thật mát lạnh. Nhưng không sao cả. Dù sao thì cũng đã dừng lại quá lâu.

Ngày mới, vẫn là một ngày nắng trắng xóa. Nhưng phố thảnh thơi hơn, vì là chủ nhật mà.








5 nhận xét:

  1. Chúc mừng cậu đã có anh, ngày cướí của cậu, đừng quên tớ nha

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @HTL: Có hay ko còn ở phía trước. Tớ chưa bao giờ quên cậu , trong bất kì sự kiện nào tớ có, chỉ là cậu có đón nhận nó không thôi.

      Xóa
  2. Vậy là em bé Na Na nhà tôi đã có Niềm vui. ''Một trái tim chân thành và rất hiền''. Tôi cảm thấy vui khi đọc tin này. Ngày cưới liệu có dẫn dâu qua ngõ nhà Sỏi không đây(!?) Có nhớ anh Sỏi không đây?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vui ngày nào thì biết ngày đó thôi anh Sỏi. Dẫn qua ngõ nhà anh Sỏi thì...còn chưa biết ạ, vì chưa biết sẽ cưới ai và ở đâu. Hi. Thì em vẫn ở đây, có nghĩa vẫn nhớ những người mang tên bạn mà anh Sỏi.

      Xóa
:) ;)) ;(( :-) =)) ;( ;-( :d :-d @-) :p :o :v (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ $-) (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer

Sử dụng mã code dưới đây để chèn hình và nhạc, xin đừng chèn nhạc autoplay, cảm ơn!
Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]