Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

Ở nơi đó, là Thiên đường...




Tin nhắn...
"Bà tôi mất rồi."
"...Nếu có thể, nắm tay bà một cái hộ tôi..."

Thế là Thiên thần của ai đó đã về với Trời....

L từng nói với tôi:" Bà mất, tôi sẽ chẳng còn nơi mà đi về". Câu nói ấy đủ để tôi biết, khoảng trống trong L đang mênh mông đến nhường nào....
"Nơi đi về" - tôi hiểu đó là nơi L tìm thấy được sự bình yên nhất, là nơi để L chạy về, gối đầu lên đó, im nằm, bình thản. Giống như tôi, suốt hơn 10 năm trời, khi đi đến tận cùng của những nỗi buồn và sự tổn thương, tôi lại tìm về với bà, làm nũng ký ức, thút thít khóc như một đứa trẻ, và để thấy mình được vỗ về...

Tôi đã đi qua nhiều những mất mát, của riêng mình và của cả những ai đó, thế mà chẳng đủ chai sạn, có những khoảnh khắc cứ mãi đọng lại trong tâm trí như một nỗi ám ảnh, để rồi một lúc nào đó, cuộn lên, thắt lòng...

Mà lạ thay, dường như bất kì một sự ra đi nào cũng đều như rất đột ngột, dù có được báo trước. Đột ngột, có lẽ vì người ở lại vẫn chưa chịu rời tay, cam tâm mà buông. Sự sống và cái chết trong thời khắc ấy, mong manh quá chừng. Và vì là đột ngột, nên nỗi đau càng trở nên quặn thắt, kéo sau đó là chuỗi ngày hụt hẫng, cõi trần bỗng chốc lạc lõng, cô đơn....

Tôi luôn sợ những sự ra đi như thế. Sợ tất cả những gì là đột ngột. Đột ngột đi, đột ngột im lặng, đột ngột biến mất không vết tích, hay đột ngột đổi thay...Tất cả đều khiến lòng tôi nặng.

.........

Tối. Tôi gọi điện cho L, chỉ để nghe tiếng ồn ào ở phía bên kia, để thấy mình đang đứng trong đám tang của bà L, dẫu biết rằng....tôi sẽ khóc. Giọng L khô khốc xen lẫn trong tiếng gió hun hút thổi  nơi ban công tôi đứng. Cái giọng khô khốc ấy, tôi biết, sự mất mát có lẽ đã đặc quánh, cô đọng nơi đáy lòng....

Và....

Tôi thấy tôi, một con bé của 13 năm về trước, chạy đến bên bà khóc tức tưởi vào một đêm mưa xối xả của tháng Năm. Tai ù đi trong tiếng khóc của nhóc em 5t  níu lấy vạt áo tôi cùng với câu hỏi ngây ngô cứ lặp đi lặp lại :" Bà mất rồi hả chị?". Vì lý do gì người ta nhất định không cho tôi nắm lấy tay bà. Lời hứa cuối cùng với bà tôi không làm nổi. Tôi đứng như trời trồng nhìn bà nằm đó bình thản, nghe mưa gió ngoài trời và nghe trái tim mình nức nở. Một đêm dài với bao nhiêu nước mắt....Buổi chiều hôm sau tiễn đưa bà, hoa gạo vẫn còn rụng đỏ dưới lối đi, tôi lặng lẽ bước theo sau chiếc xe tang, không khóc, mắt cứ nhìn vào đâu đó của khoảng không vô định, Ngày ấy tôi  - con nhóc 14t với sự mất mát đầu tiên trong cuộc đời, với người mà tôi yêu nhất...

Tôi thấy tôi với những vết xước nơi cánh tay khi cố níu lấy con bạn lao vào, muốn níu giữ lấy bố trong chiếc áo quan và nhất định không cho người ta hạ huyệt.... 10 đầu ngón tay con bạn cào cấu, bấu víu, hằn lên tay tôi những vệt tím bầm. Tôi chỉ biết ôm chặt lấy nó, cảm nhận nỗi đau tột cùng của nó đang ngấm dần qua da thịt...

Tôi thấy tôi giữa một trưa tháng Sáu, trong một đám người thưa thớt đang đẩy chiếc xe tang về phía trước, dưới cơn mưa rào bất chợt của mùa hạ., ngả nghiêng. Chị bạn sấp ngửa níu lấy chiếc xe, tôi sấp ngửa đi theo đỡ lấy chị. Con đường đất nhỏ qua cánh đồng lầy lội. Cả nền trời một màu xám xịt u buồn. Nước mưa lẫn trong nước mắt, xót lòng người ở lại.....

Cứ như thế...

Những mất mát vụt qua.... Khẽ nhắm mắt lại đánh rơi một giọt nước lăn dài trên má, cho cái thứ cảm xúc không định hình. Chỉ biết hình như...buồn..

Ngửa cổ lên ngước nhìn một vì sao xa tít tắp....Trời vẫn có những khoảng xanh thế kia cơ mà. Và phía trên ấy, ắt hẳn là..Thiên đàng...

Lời nhắn gửi sau cùng: " Về với Trời bà nhé..."


_N.n_

















16 nhận xét:

  1. Cậu làm mình nhớ lại, cũng hơn 10 năm trước.........................

    Trả lờiXóa
  2. Ừ, nhưng mình tin chắc cả bà cậu, bà L, mẹ tớ cùng những người tốt khác đang sống một cuộc sống thật bình yên nơi ấy - THIÊN ĐÀNG.

    Trả lờiXóa
  3. Anh vào nhà Na đọc thì chưa có ai, đọc xong bài viết quay lại tính giật cái tem thì tòi ra hai cái NIP ! Chẹp ! Bọn ăn cướp!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khè khè....Ka ka dòm nại đi nhớ, ka vô sau Nip 5ph = 300s= 300 lần quả lắc đồng hồ lắc qua lắc lại chớ đâu phải it mờ gầm ghè?????? :p

      Xóa
    2. Tính toán ghế thía.:d

      Xóa
    3. Thì chậm người ta mới cướp mất của mình :-t :-t :p

      Xóa
  4. Phải công nhận em viết chuyện này đạt, Hay lắm già dặn nữa chứ , cứ như là bà cụ ý! (Chắc tỏ ra cố già cho đẹp đôi với... hòn gạch):p :p!
    À nãy quên còm trên giờ gửi thêm cho NIP :-b :-b

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh Sỏi nì thật là...^^. Gì mà khen hay kia chứ? Chỉ là những cảm xúc chợt đến, em ghi lại thôi anh...^^
      Mà trông em giống bà cụ lắm hử? Nếu có hòn gạch nào chịu chung đôi thì em cũng dám già thêm để được đẹp đôi lắm anh Sỏi ạ. :d

      Xóa
    2. Cái ni của Na hem phải "chuyện" rì, mờ là cảm xúc của nó zững khi nó khìn khìn nha Sỏi ka! :-d

      Xóa
    3. Ừ ừa ! Anh sory , sory ! anh dở hơi nó đang nước mắt dài dài mà anh lại khen xinh... nịnh iu nó... Hí hí anh sai hoàn cảnh rùi hè hè!
      anh lót tay hai mèo yêu quý của anh mỗi đứa một con chuột xinh nha nhưng cho anh chịu anh còn đi kiếm đã Hì!

      Xóa
  5. Em làm anh nhớ lại 10 năm trước! Cũng tiễn đứa em họ đi vĩnh viễn :(

    Trả lờiXóa
  6. Khi mất đi một chỗ dựa tình thần thì bao giờ cũng bị chao đảo như vậy bạn nhỉ ?
    Chúc ngày mới an vui nhé -

    Trả lờiXóa
:) ;)) ;(( :-) =)) ;( ;-( :d :-d @-) :p :o :v (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ $-) (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer