Chập tối. Mưa nặng hạt. Nấu cơm xong, vẫn chỉ có một mình, tôi đứng chống tay lên thành ban công (ngoài cái ban công 1m này, tôi chẳng có nơi nào khác để có thể hít được khí trời sau một ngày ngồi lì trong phòng).Uống vài ngụm cay cay (là thứ đồ uống tôi vớ được trên bàn ai đó mua để đó từ lâu) và nhìn vào khoảng xám xịt phía trước. Cây cầu với những cột đèn vàng lại mất hút trong mưa, tôi chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng phía bên dưới sân một vài bóng người đang lao về phía nhà để xe của khu chung cư. Vì là mưa nặng hạt, nên tôi thấy thấp thoáng mùa hè. Một cái gì đó mát lành lướt qua, dễ chịu trong một chút chuếnh choáng.
.........
Đi loanh quanh, tôi thấy người ta thi nhau lãng đãng về tháng 3, với những cảm xúc trên mây. Tự nhiên thấy nhạt. Tôi cũng đã thế, dù ít hay nhiều. Rồi người ta sẽ lại ào ạt bước vào tháng 4 và bỏ tháng 3 ở lại, không nuối tiếc, vô tình như những kẻ hết yêu nhau, cho dù những loài hoa tháng 3 còn chưa kịp rụng cánh cuối cùng. Người ta sẽ lại ôm hoa loa kèn chạy trong mớ cảm xúc cho đến hết tháng 4, rồi quăng cái bịch lại phía sau để chạy theo mùa phượng, mùa sen........Cứ vậy đó. Nhạt.
Tôi cũng sẽ đi qua tháng 3 nhưng chưa bao giờ vội vã bước vào tháng 4 vì còn có tháng 3 âm lịch, cái tháng 3 có loài hoa của bà, hoa gạo. Tôi đã nhớ bà dài bằng cả một mùa hoa gạo đỏ rực trong kí ức. Hơn 10 năm rồi và nỗi nhớ ấy chưa bao giờ nguôi. Tháng 3 về, thường dễ làm cho nỗi nhớ trong tôi tan thành nước, tràn ra ngoài nhất là vào những lúc nào đó, tôi một mình...
.....
Gần nửa đêm. Mưa ào ào xối xả. Bất chợt một cơn mưa rào. Tôi cảm thấy mùa hè thật sự, dù đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông dày sụ. Nghe tiếng mưa ngoài trời thi nhau rơi xuống, rồi vỡ tan khi đụng phải bất kì vật gì dưới mặt đất, tôi lại gõ nhịp lên trái tim mình, từng nhịp thật nhẹ, thật nhẹ.....Để mặc cuốn sách đổ gục trên tay và cũng thôi lẩm bẩm theo cô giáo Anna, tôi nằm im như thế, bất động dưới ánh điện đỏ từ chiếc đèn bàn.
Hết mưa rồi thế mà vẫn không sao ngủ được. Tôi lóp ngóp bò dậy, có lẽ vì tiếng ếch nhái và tiếng những chiếc móc áo va vào nhau leng leng phía ngoài ban công. Thấy gió ùa về nhè nhẹ. Cây cầu lại hiện lên, sáng rực ở phía đông.
Có những giây phút trôi qua, êm dịu và bình thản đến lạ lùng.
......
Và lý ra tôi đã có một giấc ngủ bắt đầu từ những giây phút như thế....
Rất hiếm khi tôi cầu xin ai đó điều gì. Khi tôi nói " Plz!", và nhận lại sự im lặng kéo dài, ấy là lúc tôi thấy mình...đáng thương tệ. Tôi đã gắng làm hết sức có thể vì cái gọi là chân tình thì tôi xứng đáng được nhận lại dù chỉ là một lời tạm biệt thật nhẹ nhàng. Cái cảm giác thấy mình đáng thương nó khiến bàn tay tôi xòe ra tức lự, và thả mọi thứ trôi đi, không níu giữ, không cả vướng bận. Có chăng chỉ là một chút buồn, thoáng qua.
Thế mà rồi chỉ một cái chạm nhẹ....Khỉ thật, tôi dễ khóc.
.......
Tôi không muốn viết thêm gì cho tháng 3 này nữa, với những vu vơ khiến người ta dễ lầm tưởng tôi là một kẻ có quá nhiều nỗi buồn. Tôi sẽ ở lại với tháng 3 của riêng tôi, với hoa gạo và...với Bà......
~N.n~