Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

(...)



Với blog, giờ mình như người xa xứ, thỉnh thoảng ghé thăm và...ngồi thế thôi. Như mỗi  lần mỏi mệt, về quê, tìm cho mình những góc bình yên, rồi lặng lẽ với riêng mình.

Cuộc sống có gì đáng u buồn? Ta có còn là ta sau những đoạn đường trắc trở? Sau những trò chơi ú tim đùa cợt giữa con người với con người? Sau những lần bỏ quên mình đâu đó, xa xôi?....

Phía trước là gì? Không biết...

Những lúc thấy mình chống chếnh, lại thấy nhiều hơn cái dáng gầy của bố, căn nhà và sự trống vắng cô đơn đến tột cùng, sự tần tảo khắc khổ trên khuôn mặt mẹ. Lại thấy 2 đứa em nhem nhuốc ở nhà, thấy bộ quần áo rách te tua ôm lấy thân hình gầy guộc của nhóc Nguyên, sự ngây dại của nhóc Uyên ở cái tuổi 13. Thấy trái tim mình se sắt. Thấy nước mắt mình đang rơi, tự lúc nào....

Để rồi...muốn cuộn tròn vào đâu đó. Im nằm.


...........



Ai đó không còn thích Salem nữa. Chắc hẳn rồi. Cũng có sao. Salem, dốt cuộc cũng chỉ là một loài "hoa dại", mang màu nỗi nhớ. Mà nỗi nhớ, chắc chỉ dành cho riêng mình thôi.

Lại sắp một mùa Salem ...











Thứ Tư, 2 tháng 9, 2015

!




Ngày đầu tiên của tháng 9. Đầy tháng Bắp (tính theo ngày âm). Ghé qua, nắm lấy bàn tay bé xíu của Bắp, hai dì cháu cùng ngủ một giấc ngon lành.

Ngày đầu tiên của tháng 9. Đầu đau vì đi nhiều. Hà Nội đâu đó đã thoang thoảng mùi hoa sữa. Vẫn tự hỏi tại sao có người lại không yêu nổi mùi hoa sữa? Nếu không có hoa sữa, có lẽ sẽ chẳng có thu Hà Nội. Thu Hà Nội, dù sao vẫn rất riêng.

Ngày đầu tiên của tháng 9. Về khuya một chút. Phố se sẽ lạnh, thơm dịu dàng đến lạ. Phố hiền thật hiền.

Ngày đầu tiên của tháng 9. Cuối ngày, về với góc ban công tầng 8, với trăng cuối tháng với khoảng cao xanh mênh mông. Để thấy mình cũng hiền, như phố vừa qua....