Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

Quê....




LÚA ÉP

Con đã khóc
Một ngày thơ
Khóc đồng lúa trổ trắng cờ gió đưa

Kẽo quẩy nắng
Kẽo quẩy mưa
Kẽo quẩy mẹ gánh rạc mùa vênh vai

Mồ hôi trĩu
Mồ hôi sai
Mồ hôi cha nặng, vuột dài kẽ tay

Bông lúa ơi!
Bông lúa này!
Chán kho, phơi lép chất đời đụn rơm

Đốt mùa nở chín thành cơm
Cháy bông lúa lép, lửa thơm xót lòng...

_Đan Thanh_





Chợt nhớ mùa này, cuối tháng Năm ở quê đang bước vào vụ gặt. Lại nhớ nhà, nhớ làng quê đến cồn cào....

Tuổi thơ gắn liền với mùi của đồng của ruộng, mùi của rơm, của rạ, của bùn đất lấm lem, mùi mồ hôi của mẹ...thành ra chẳng thế nào quên được, cứ ăn sâu vào tiềm thức, ám vào người...để rồi những lúc như thế này, lại nồng lên cái mùi quê ấy, để rồi lại muốn chạy về nhà....Nhớ và...thương thương lạ....

Bằng lăng phai.
Nhạt tháng Năm.
Phố phường...
mỏi bước...
về nằm
gối quê...

~N.n~








Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

Khúc độc thoại








Vì là...tạp nham nên thỉnh thoảng thích nằm cuộn tròn và nghe Rock Ballad. Thể loại nhạc mà chẳng mấy ai mang tên bạn trên cái thế giới ảo này có hứng muốn sẻ chia . Không phải ai cũng có thời gian để kiên nhẫn nghe cái thể loại mình không thích, thậm chí là....khó lọt tai.

Nó thì khác, mỗi khi bạn post 1 video, nó thường nghe cho chọn vẹn trước khi comment, chỉ vì ngầm hiểu bài hát ấy  mang tâm tư của bạn, dù cho đó không phải là thể loại nó thích, đôi khi nghe chỉ để....im lặng. Nhưng nhất định nó sẽ nghe.

.......


....

Khuya. Nó về với nó, và nghe ai đó hát Rock chỉ với một cây guitar, một món quà cho một ngày bận bịu. Để thấy Rock đôi khi cũng dịu dàng lắm lắm, như một lời hát ru....

Ngủ thôi!


















Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2014

VIỆT NAM!!!!!!!!!!!



Càng đọc càng ức chế... ếch chịu được. Hết cưỡng chiếm Hoàng Sa, xây dựng sân bay công trình ở Gạc Ma, đấy là không kể dùng đủ mọi thủ đoạn bẩn thỉu, hèn mọn trong giao thương, giờ lại ngang ngược vác HD - 981 đặt vào vùng biển của Việt Nam nhằm hút máu người Việt một cách trắng trợn.

Tự nhiên ghét lây sang những ai thích Trung Của dù là thích bất kể cái gì của bọn nó. Mọi người dân Việt trên khắp thế giới tham gia biểu tình, các nước trong khu vực và quốc tế đều lên tiếng bênh vực công lý, trong khi người dân Trung Quốc (những người được coi là vô tội) vẫn im re, cho đến giờ, họ không hề có bất kì một động thái gì trước những điều sai trái do chính đất nước họ gây ra. Trong lịch sử, đã từng có đến 50.000 người dân Mỹ đổ xuống đường tham gia biểu tình phản đối cuộc chiến tranh xâm lược của Mỹ tại Việt Nam... Nhiều người Mỹ đã dùng chính mạng sống của mình để phản đối đến cùng cuộc chiến tranh phi nghĩa mà chính quyền đất nước họ gây ra cho Việt Nam. Người dân Trung Quốc im lặng. Vì điều gì? Họ im vì họ sợ chính thế lực của những tên cầm đầu hay họ im vì chung một lòng tham tột cùng??????


Một đất nước Việt Nam bé nhỏ, luôn khiêm nhường trước mọi thế lực, không phải vì sợ hãi mà vì những người dân trên đất Mẹ hiền lành này thật sự mong muốn được sống yên ổn trong hòa bình, trên chính ĐẤT NƯỚC CỦA CHÚNG TA, trên chính những gì THUỘC VỀ CHÚNG TA, không giao tranh,tranh chấp, không xâm hại đến ai. Trải qua bao cuộc chiến tranh lớn nhỏ, trải qua bao mất mát, đau thương, có những nỗi đau còn âm ỉ nhức nhối mãi với thời gian, hơn ai hết, người Việt hiểu rõ được giá trị, ý nghĩa lớn lao của hai từ "HÒA BÌNH".

Một đất nước Trung Quốc rộng lớn thứ 4, có GDP đứng thứ 2 trên Thế Giới vẫn không ngừng dùng mọi thủ đoạn, âm mưu chiếm đoạt từng miếng cơm của một đất nước nhỏ bé, mới thấy được lòng tham của chúng khủng khiếp đến nhường nào.

Không biết ngày mai sẽ ra sao? Một thế hệ trẻ chưa từng trải qua chiến tranh sẽ làm được những gì? Nhưng với tinh thần yêu nước ngùn ngụt,  TIN rằng, bằng mọi cách, bằng sức trẻ, bằng trí tuệ, họ sẽ bảo vệ được đất Mẹ khỏi bàn tay tàn bạo của kẻ thù, như cha ông  chúng ta đã từng !









Bước qua...




............

Chỉ là những lãng đãng xưa cũ, lôi ra hong lại cho một ngày đầu hạ...rất nhiều nắng.  Có những cảm xúc trong đó không còn nữa. Mọi thứ đã đổi thay, là bắt buộc đổi thay, ấy là khi đã đi đến tận cùng, không còn đủ sức để níu. Nên buông.

............


Năm tháng cứ đi qua, từng phút giây, bình thản. Chỉ có lòng người vội, nên thành ra cái gì cũng vội. Vội vàng nên dễ vấp ngã và đánh mất niềm tin. 


Ai đó nói :"Không cần lý do để rời xa"... Cứ đi là đi thôi. Thích thì đến, không thích thì đi. Uh, mọi thứ cứ nhẹ tênh như vậy đấy. Nhẹ đến mức...như chưa từng tồn tại. Có lẽ vì thế nên người ta mới sống được quá 60 năm cuộc đời. 

Dù sao đi nữa... Cứng cáp lên! Cứ đùa nghịch với những trò chơi được bày sẵn. Dạo chơi trên những tổn thương. Ung dung trên những mất mát. Vô tình, hời hợt trước những sự ra đi.... Và, ắt, đời sẽ lại tươi như nắng ngoài kia... :D






















Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

Chuyện của mình




Tối nay, nhân dịp học sinh cho .."mất dạy" mình chui vào Cuối ngõ. Một mình. Một xó. Một ly.

Mẹ gọi điện:
- Con đi làm về chưa? đang làm gì?
- Con về rồi mẹ. Con đang ngồi vậy thôi.
- Có một mình thôi à?
- Vâng.
- Cứ một mình mãi không buồn à? Sao không đi đâu chơi hả con?
- (Cười). Mẹ đang làm gì?
- Mẹ đang nằm vậy. Haizzz....Buồn lắm...
- Sao mẹ lại buồn?
- Đi làm rồi đi dạy ít thôi con ạ, mày cứ như thế thì bao giờ mới lấy chồng. Mẹ lo.
- Con đang đi tán mà mẹ. :d
- Bố nhà cô. Tán sao thì tán. Trước khi chị mày đi học, mày phải cưới chồng.
- Vâng mẹ! :d
Nhăn nhở chọc mẹ một lúc nữa rồi cúp máy.

......

Trên kia anh Linh chơi guitar như múa. Mình mê tít. Một lúc sau, mặt mình đỏ đỏ hồng hồng.... như e thẹn. Mình lấy hết can đảm.... thì thầm : "Yêu anh".  Và ngỏng cổ lên chờ đợi ...1 cơn gió.

Cổ mình đã dài ngoằng. Anh Linh thì thỉnh thoảng vẫn cho tay lên trán quệt mồ hôi  kêu: "Nóng quá!".

 Là sao???????????

........

P/s: Về phòng, lại vắng hoe. Thôi đi ngủ cho lành. Mình đã thật sự oải sau một đêm và một ngày. G9!





Ts!






TỔ QUỐC NƠI ĐẦU SÓNG
(TNMT)

Thêm một ngày trên quần đảo Trường Sa
Biển tĩnh lặng là lòng người rất động
Sắp bão giống không còn cơn gió lộng
Cơn bão lòng cuộn trào phía Trường Sa.

Thêm một ngày trên vùng biển của ta
Thềm lục địa lại oằn mình lên đau nhói
Ngàn năm xưa ông cha đi mở cõi
Phía chân trời, xương cốt gửi Hoàng Sa.

Ngoài khơi xa vẫn lởn vởn bóng ma
Loài lang sói đói mồi nên thèm khát
Bao cơn sóng dập dồn xô Đá Lát
Song Tử vững vàng, Nam Yết vẫy Sơn Ca.

Có đất nước nào như Tổ quốc ta
Lịch sử cha ông bốn ngàn năm bất khuất
Trong gian khó vẫn gồng lên giữ đất
Đất nước lóe lên hình tia chớp ngang trời.

Các con mẹ vật lộn giữa biển khơi
Ngăn sóng giữ đè lên thềm lục địa
Con quái vật khổng lồ kia sắp sửa
Hút máu người trên thân mẹ Việt Nam

Từ Cà Mâu liền tới dải Nam Quan
Mẹ Việt Nam vẫn chưa tròn giấc ngủ
Đất cha ông không nguôi ngày đoàn tụ
Đứa con Hoàng Sa lưu lạc trở về.

Một ngày buồn sao thấy dài lê thê
Biễn tĩnh lặng mà lòng người rất động
Đã bao lần khiến kẻ thù vỡ mộng
Trong lòng người từng đợt sóng trào dâng.

(Sưu tầm)



~N.n~ 










  

Gửi ngày...









                                                                                       !...



















~N.n~: Nắng có kịp về...hong tóc Tháng Năm?....






Thứ Năm, 8 tháng 5, 2014

(!)



Cậu đừng buồn những lúc tớ cằn khô
Hay hằn học những điều không đáng có
Bộn bề, lo toan, niềm tin sụp đổ
Nét mày ngang nhăn nhó suốt những mùa....

Cuộc sống cứ trôi, như một trò đùa
Đến yêu thương cũng ú òa. Trốn tìm. Đau. Tim khóc!
Tớ vụng dại. Quay về. Lóc cóc...
Bước hụt...Thời gian....

Cậu cũng đừng giận khi suy nghĩ tớ cứ nằm ngang
Không chịu uốn mềm để trái tim bớt nặng
Lời nói thốt ra nêm mùi vị đắng
Chua chát đủ đầy cho... một vết thương....

Tớ soi mình trong những mảnh gương
sau mỗi lần vụn vỡ...
Lặng lẽ. Kéo mưa về
Ướt sũng.... bờ môi....những lời còn đang dở

Mảnh vỡ có lành? Giới hạn mong manh...
Tớ không biết....

Cậu đừng trách khi tớ cứ mãi biết ơn,
một ân tình
Dù là rất nhỏ
Nên cố níu, mong một ngày để trả
Và có thể sẽ nhận về.... thêm một vết đau...

Tớ không chắc mình sẽ sống được bao lâu?
Có đi hết quãng đường đời phía trước?
27 tuổi, còn quá nhiều mơ ước
Tớ muốn bay cao mà chẳng nặng nợ điều gì...

Cậu cũng đừng nghĩ suy mỗi lúc tớ lầm lì
Không có gì đâu, cậu ạ
Ấy là lúc tớ muốn tạm quên đi tất cả
Mong được im nằm, cho nhịp thở đều hơn...

...........

Mà cậu này, chiều nay cậu có thấy không, trên giàn hoa giấy
Có con chim hót gọi hoàng hôn?
Tháng Năm rồi mà mặt trời đi vắng
Hà Nội run run, trong cái lạnh trái mùa...

Lạ chưa?...

..............
Tớ đi dạy về, bắt gặp cơn mưa
Từng sợi mỏng xiên ngang... Khoảng trống...
Đường loang lổ. Đèn đường loang lổ
Tớ  lại trở về với... tổ chim câu...

Thành phố bấy giờ,
đã gọi là đêm,
cậu ạ...


Cậu cũng đừng càu nhàu nhé, rằng tớ..cú đêm
Cứ chong đèn, mà ngồi ôm bóng
Tại với đêm tớ thấy mình thật nhất
Mọi thứ trôi đi, rất nhẹ, rất yên bình...

Hãy nói cho tớ biết, làm sao để chúng mình
Có thể cùng nhau, đến sân ga cuối
Cùng nhìn lại phía sau mà không hề tiếc nuối
Đã bên nhau
trong suốt
chặng đường dài?...
........




~N.n~ ...

Mưa. Ngoài kia, hành lang hút gió. Ngồi và luyên thuyên vậy, không đầu, không cuối...Uh thì là cho cậu...











Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

!



Những ngày nghỉ, trước khi đi cũng chỉ kịp nháy vội vài tấm hình để thỉnh thoảng lôi ra xem mỗi khi muốn trở về. Như hôm nay chẳng hạn. Hà Nội lạnh, như một ngày đầu đông. Tháng Năm rồi mà vẫn cứ khẽ rùng mình, xuýt xoa....

Lạ!

Về phòng lúc gần nửa đêm, nghe gió hát ngoài kia run rẩy...Cuộc sống lại im lìm trong tiếng thở khẽ khàng....Thế là tìm về với:


                       




























~N.n~