Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

Số 7









SỐ 7 "HUYỀN BÍ"

Thể thao cũng có bóng dáng của số 7. Trong môn bóng ném, hai đội bóng, với đội hình gồm 7 người, thi đấu ném và chuyền bóng về phía khung thành của đối phương để ghi bàn, đội ghi được nhiều bàn thắng trong hai hiệp thi đấu 30 phút sẽ là đội chiến thắng.

Thị trường sách hiện nay xuất hiện nhiều tác phẩm bán chạy (best-seller) được chuyển thể tiếng Việt như: 7 thói quen của những người thành đạt của Stephen Covey (2006) và mới đây là tác phẩm 7 Bí mật thành công của các triệu phú trẻ của nhà tỷ phú trẻ người Mỹ Nick Tart.

Phải chăng số 7 là một con số "huyền bí" vì nó không những xuất hiện trong các tác phẩm trên mà hầu như trong nhiều lĩnh vực trong đời sống.

Khi nghiên cứ về não người, Giáo sư tâm lý học người Mỹ George Miller phát hiện rằng trí nhớ của một người trưởng thành gồm khoảng 7 thành tố. Nghĩa là, một người trưởng thành chỉ có thể nhớ được khoảng 7 con số hay chữ cái sau khi xem qua một loạt số hay chữ cái được sắp ngẫu nhiên trong một khoảng thời gian ngăn. Vì thế, trong bài báo khoa hoạc Con số 7 huyền bí, cộng trừ 2 (1955), GS Miller gọi trí nhớ ngắn hạn của con người là "Con số 7 huyền bí".

Trong phong thủy thì số 7 được xem là con số có sức mạnh kỳ diệu. Nghi lễ đạo Lão dùng 7 thanh gươm (Thất Kiếm) để xua đuổi ma quỷ. Còn nếu 7 món đồ vật được bài trí trong nhà thì ngôi nhà đó sẽ có sức mạnh kỳ bí khiến ma quỷ không thể xâm phạm và mang đến "xui xẻ" cho chủ nhà. Phải chăng niềm tin phong thủy đã dẫn đến sự hình thành từ ghép nội thất để chỉ đồ vật trong nhà trong tiếng Việt bởi vì thất, theo từ điển Hán - Việt còn có nghĩa là 7 hoặc mất.

Số 7, trong toán học căn bản, là một số lẽ mà nếu lấy 999.999 chi 7 được chính xá 142.187 (chữ số tận cùng là số 7). Năm 2000, Học viện Toán học Clay ở Mỹ treo giải thưởng Toán học thiên niên kỷ (TTNK) và Nghiên cứ Toán  học Clay (NCTC) cho những học giả có thể chứng minh được một số trong số 7 vấn đề toán học "hóc búa" nhất thế giới và có nhiều đóng góp cho toán học. Năm 2008, GS Ngô Bảo Châu được trao giải thưởng NCTC năm 2008 vì đã xuất sắc chứng minh được bổ đề cơ bản, một trong số 7 vấn đề "hóc búa", trước khi ông nhận giải thưởng toán học danh giá Fields năm 2010.

Luật bóng ném, từ năm 1917 đến nay, đưa ra luật phạt đền 7m, tương tự như phạt đền penalty trong bóng đá. Nghĩa là, một cầu thủ sẽ đứng ở vạch 7m trước khung thành đối phương để thực hiện quả phạt đền 7m.

Số 7 cũng xuất hiện trong văn học và nghệ thuật. Loài người sáng tạo ra 7 loại hình nghệ thuật cơ bản trong suốt thời kỳ lịch sử phát triển của mình: Điêu khắc, Hội họa, Âm nhạc, Múa, Văn chương, Sân khấu, Điện ảnh - còn gọi là "nghệ thuật thứ bảy".

Âm nhạc chỉ có 7 nốt nhạc nhưng tạo ra nhiều thể loại âm nhạc khác nhau. Văn học thì có những tác phẩm đặc sắc với sự hiện diện của số 7 như: Những (7) cuộc phiêu lưu của thuyền trưởng Sinbad trong thần thoại Ả Rập Nghìn lẻ một đêm; truyện cổ tích Bạch Tuyết của anh em nhà văn Đức Grimm, sau được Walt Disney chuyển thể thành phim hoạt hình màu lần đầu tiên vào năm 1937 và được trẻ em yêu thích nhờ vào 7 tính cách ngộ nghĩnh của 7 chú lùn.

Số 7 cũng có mặt trong vật lý học. Triết gia Hy Lạp Aristole (384 - 322 TCN) cũng như giới nghệ thuật thời Phục Hưng cho rằng có 7 màu cơ bản cho việc phối màu. Đến thế kỷ 17, nhà bác học Issac Newton, cha đẻ thuyết trọng lực và vật lý quang học, định nghĩa cầu vồng với 7 màu cơ bản: Đỏ, Cam, Vàng, Xanh lá cây, Xanh dương, Chàm và Tím. Newton lúc đầu chỉ đưa ra 5 màu nhưng về sau này ông đã thêm vào hai màu Cam và Tím. Hiện có một vài tranh cãi về việc Newton thêm vào hai màu cho phù hợp với 7 nốt nhạc hay vì số 7 là một giới hạn "huyền bí" trong khoa học.

Tâm lý học phổ thông thường được thể hiện qua những tác phẩm hoàn thiện bản thân (sefl - help) như: 7 thói quyen của những người thành đạt của Stephen R.Covey, v.v..., với mục tiêu giúp người đọc tự phát triển những kỹ năng sống thông qua những câu chuyện có thật, những kinh nghiệm của chính tác giả viết sạch. Những tác phẩm này rất hữu ích nhưng có giá thành khá cao nên chưa đến được với đông đảo độc giả là sinh viên và học sinh ở Việt Nam. Và kì lạ thay, số 7 cũng xuất hiện trong những tác phẩm này.

Giáo sư người Autralia Francesco Sofo viết một tác phẩm rất hay dành cho sinh viên của ông với tựa đề Hãy mở rộng tâm hồn: 7 chìa khóa tư duy tích cực (2004). Khi được hỏi dựa trên cơ sổ nào mà ông chỉ trình bày 7 tư cách tu duy tích cực trong quyển sách của mình, vị SG trả lời: "...Bởi vì số 7 là một số "huyền bí" và đơn giản là tôi cũng không thể nghĩ ra hơn nữa...."

Năm 1955, Giáo sư Miller kết luận bài báo khoa học của mình với nhiều câu hỏi thú vị như: Tại sao có 7 kỳ quan Thế giới, 7 đại dương, 7 tội ác của loài người trong tôn giáo, 7 nốt nhạc và 7 ngày trong tuần?

Sự xuất hiện của số 7 trong nhiều lĩnh vực đời sống có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Cũng có thể số 7 có một sức "quyến rũ kỳ lạ" đối với các nhà khoa học, hay số 7 là một giới hạn "huyền bí"?

Ngô Duy Phúc

http://vnexpress.net/tin-tuc/cong-dong/so-7-huyen-bi-2180980.html

P/s: :) <3







Thứ Hai, 24 tháng 2, 2014

If we hold on together ^^

















...




3h sáng, tôi vẫn đứng chôn chân ở ban công, nhìn mưa bay mù mịt trên nóc những  ngôi biệt thự liền kề đang xây dở, đôi ba ngọn đèn hiu hắt, không rõ hình hài. Từ trên tầng 8, tôi không thể nhìn thấy dưới lòng đường kia có bóng ai đang lao vút đi trong đêm khuya mà chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng động cơ vụt qua rồi mất hút. Thành phố lúc này .....chỉ còn có vậy.

 Bụi mưa tạt vào mặt, lạnh buốt càng khiến tôi tỉnh táo. Mọi suy nghĩ cứ nối tiếp nhau, rồi xoay vần "đi hay ở?". Có những suy nghĩ của riêng mình mà tôi chẳng thể nào giải thích được với ai. Cũng chẳng có gì to tát, tôi nghĩ vậy, thế mà tôi vẫn cứ phải đắn đo. Có lẽ tôi ý thức được đã đến lúc, tôi muốn tôi thật nghiêm túc với cuộc đời mình, dù là những điều nhỏ nhất.

4h sáng, tôi vẫn nhìn thấy mình trong khoảng trống đen ngòm. Những suy nghĩ cũng trở nên đặc quánh. Tôi bắt đầu thở bằng trái tim của một con mèo thật sự. Mấy ngày nay rồi, đôi khi ....tôi cũng thoáng rùng mình.

Nằm cuộn tròn trong chăn, tôi thiếp dần đi trong tiếng xe cộ đang ngày một dày hơn.

Và chờ đợi......


















Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

"Ngày trôi về phía cũ"


30 Tết. XOẢNG! Khi từng mảnh kính vỡ tung rơi trên sàn nhà, khi chiếc kim giờ kim giây của chiếc đồng hồ gắng gượng những tích tắc cuối cùng dưới chân tôi, khi tiếng ầm ĩ dần rơi vào một khoảng lặng nào đó rồi im bặt, chỉ còn lại tiếng khóc của mẹ nơi góc bếp, nho nhỏ rù rì nhưng quặn vào lòng tôi những nhức nhối, tôi biết, tôi không còn có Tết. Cúi nhặt những mảnh vỡ còn sót lại, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong những suy nghĩ miên man, không có gì cụ thể. Tôi thương mẹ, có lẽ đó là điều rõ ràng nhất.

Đêm 30 cả làng im lìm, nhà tôi im lìm trong một mảng tối đen kịt vì bị cúp điện.Cũng giống như cái đêm 30 của 2 năm về trước, nhưng chỉ khác năm nay 3 chị tôi không còn chui lên giường năm chung với mẹ, nghe mẹ hát "Người con gái Bến Tre", rồi khúc khích cười . Cũng không có một cuộc điện thoại  nào, từ một nơi vừa xa vừa gần vào lúc ấy để tôi chạy ra ngoài hiên  rủ rỉ những câu chuyện tưởng chừng như rất cũ nhưng lại chẳng bao giờ là đủ....Tôi dắt xe ra khỏi nhà, lao qua vùng tối, đi về phía có ánh điện. Tôi cần được thở.

Giao thừa, cả nhà gượng gạo ngồi bên nhau, gượng gạo chúc nhau đôi ba điều nhạt thếch. Tôi cuộn mình trong chăn, thỉnh thoảng có tiếng pháo lọt thỏm trong đêm vắng. Trống rỗng.

3 ngày Tết, những ai đó luôn miệng nhắc nhở tôi về cái tuổi đã không còn trẻ nữa. Tôi cười, nghe thoang thoảng  tiếng vo ve của một lũ ruồi nhặng trong đầu. Tết  trôi qua chóng vánh, chẳng để lại cho tôi điều gì ngoài....nắng và những nỗi buồn trong đôi mắt mẹ, trong cái dáng vẻ lặng lẽ và  những tiếng thở dài của bố......Nắng ấm, dịu và nhẹ, nhưng gió vẫn mang hơi lạnh, se se vừa đủ khoác lên mình một chiếc áo ấm mỏng. Tôi thường leo lên sân thượng, lúc thì ngồi trên thành lan can nhìn nắng vẽ bóng mình  lên luống hoa rau cải cúc mẹ trồng, lúc thì ngồi bệt xuống đất tựa đầu vào mảng tường đang xây dở  nhìn ra phía cánh đồng còn đang còn bỏ không sau vụ  mùa. Khói thuốc khẽ lan trong một khoảng mênh mông là nắng, thơm nồng...Những lúc như thế tôi thấy tôi bình thản đến lạ lùng. Và tôi nhận ra, dù có thế nào đi nữa, tôi vẫn cứ yêu cái làng quê này, căn nhà này, cái ban công này....để một lúc nào đó đi xa, tôi lại quay quắt muốn trở về...

Như hôm nay chẳng hạn...

Hà Nội nắng sau những ngày mưa phùn lạnh tái tê cộng với sương mù mịt mùng. Một màu trắng và trong,. Tôi đứng ở ban công co ro trong nắng và nhớ nhà.......Hà Nội cứ mãi cho tôi cái cảm giác như mình đang đi lạc... Nỗi nhớ làm cho 4 ngày tôi đi dài lê thê.....

4 ngày tôi nằm cuộn mình trong Hà Nội, chỉ để nghĩ xem cần phải làm gì tiếp theo cho quãng đường phía trước. Lớn hơn một tuổi, tôi càng phải  biết nói ít hơn và làm nhiều hơn, đòi hỏi ít hơn, trông chờ ít hơn vào những điều mang tên may mắn. Biết cách chấp nhận và cả buông tay, chỉ giữ lại những gì đáng giữ. Thỉnh thoảng bạn nhắn tin hỏi tôi đang làm gì rồi kèm ngay sau đó là một chuỗi những cảm xúc dài dằng dặc than phiền về cuộc sống, thấy cô đơn, cô đơn ngay cả khi đang ngập ngụa trong tình yêu, đang yêu và được yêu (?). Chẳng biết tự bao giờ tôi ghét nghe từ "cô đơn" từ ai đó. Thật ra "được" cô đơn đâu có dễ, chỉ là người ta quá tham lam để rồi luôn tưởng rằng mình đang cô độc . Có lẽ vậy...

Valentine, vẫn chỉ là anh H nhắn tin để chúc tôi một điều gì đó thật...dịu dàng. Anh ko còn chúc tôi kiếm được anh zai đẹp nào, anh chỉ muốn tôi đc ấm áp bên những người tôi yêu thương. Tôi cười. Năm nào cũng vậy, tôi đều nhận được một sự yêu thương dù có thể rất nhỏ nhưng vừa đủ của một người anh dành cho một người em. Cũng ấm áp lắm chứ. ^^

Đừng khóc chiều nay
Nắng lên ngang tóc
Trời xanh màu ngọc
Thả mùa...trôi đi.

Đừng nói điều gì
Rưng rưng ngày cũ
Nét cười ủ rũ
Buồn ngày nắng trong.

Xếp những nhớ mong
Đầy bàn tay nhỏ
Xòe tay đón gió
Ru mình....chiều nay....
                 _14h45'_14/02

 Tôi ôm cổ con Cún rồi bật cười thành tiếng khi đọc cho nó nghe mấy câu thơ vừa nghĩ ra trong đầu. "Cưng ạ, chẳng có gì đâu, tớ thề đấy. Thơ thẩn đôi khi cũng xa rời thực tế lắm. Bây giờ ấy hả, tớ chỉ muốn ở nhà lâu lâu, để chiều nào cũng có thể cùng cưng ra đồng hít gió" :D . Nó cứ nghoe nguẩy mãi cái đuôi, nó hiểu tôi nói gì, tôi biết. :)

Một mình trong sự bình yên, ai dám nói đó là cô đơn,? đáng đánh đòn lắm đấy nhé! ^^

..............

Hôm nay, rất lâu rồi tôi mới nhận được một tin nhắn, với cái phông chữ mang màu tươi sáng. Nhưng có ý nghĩa gì khi tôi lại thấy mình tiếp tục bị đẩy ra xa? "Không hẹn chờ" ư? Ai hẹn và ai sẽ chờ?Không phải là tôi. Tôi đã xòe tay ra......và mây gió của trời, cứ thế cuốn đi......

                                                                    1h59' - 21/2
                                                             ~ N.n - Ngày mới!~