- Cho dựa cái, mệt quá
+ Sao thế? Không đi làm à? Có chuyện gì? Thế nào? Đang ở đâu?
- Trên giường
+ Trên giường cộng với làm gì nữa mà mệt? :d
- Ngồi và nghe T hỏi nhiều quá nên mệt.
+ .....
Thế là thôi. Dịu dàng quá thì ngta cũng bỏ mà đi. Mà phũ quá ngta cũng không chịu nổi. Thỉnh thoảng nó hay ăn nói kiểu như bảo người nghe im đi. Nó cũng đã muốn sửa, nhưng rồi lại chẳng biết sửa như thế nào, nên để vậy. T từng nói: "Nếu T bằng tuổi bà già, T sẽ không để bà già đi đâu hết". Ờ. Cái tuổi, cũng là một lý do. Người ta có trăm nghìn lý do để yêu để thích, đồng thời cũng có trăm nghìn lý do để kết thúc chính cái mình yêu thích ấy. Mà lý do nào, nghe cũng rất..hợp tình hợp lý. Thế nên T đi lấy vợ. Ngày cưới rồi T còn kéo nó ra một chỗ, bất ngờ đặt 1 nụ hôn lên má nó để...thay lời tạm biệt trong men rượu. Nghĩ hài hước. Xét cho cùng rượu đúng là.... bố của sự liều lĩnh. Hoặc người ta cố tình mượn rượu để cho phép mình dễ dãi. Những lúc như thế, một là nó cười, hai là thấy lòng rỗng tuếch. Nhưng dù gì, T vẫn là một thằng con trai tốt, một thằng bạn tốt, một thằng đáng để trân quý, một thằng....uh, không phải cho nó, nhưng đã xuất hiện trong cuộc đời nó, nắm lấy tay nó nhiều nhất (kể cả khi đã có người yêu) và cùng nó san sẻ nhiều điều.
Chiều nay nó mệt, và lâu lắm rồi nó mới gọi cho T và nói với T cái kiểu của ngày xưa, khi nó cần một nơi để dựa vào. Nhưng gọi cũng chỉ gọi thế thôi. T đã thuộc về một TG khác, và nó chỉ nên lảng vảng đâu đó bên lề cuộc sống của T, thỉnh thoảng nhìn thấy T hạnh phúc, nó mừng. Vì vậy, nó cũng chỉ dừng lại ở việc gọi, rồi thì chính nó làm cho T im lặng, bằng cái kiểu khó ưa muôn thủa của nó.
.....
Nó cũng đã từng bước bên lề cuộc sống của ai đó nữa. Chỉ có điều, "ai đó" lại không phải là T, nên...nó khó khăn. Và càng khó khăn khi nó sắp bị làm cho biến mất dạng khỏi cuộc sống ấy. :d. (Người ta bảo thích nó vì tấm lòng. Nhưng cái lòng của nó không phải lúc nào cũng đẹp. Và những lúc như thế, thay vì quay lưng, nó thật sự mong có thể ở lại, giúp nó vượt qua)
....
Con bạn của nó lại mất tích rồi. Người ta cứ thích giết dần giết mòn nó bằng sự im lặng, dù thỉnh thoảng nó cũng im lặng đến đáng sợ. Nhưng, nó chưa bao giờ để người khác phải chờ đợi quá lâu. Có lẽ vì thế, nó phù hợp cho việc ngồi lại phía sau.
.....
P/s: Lần đầu tiên sau chuỗi ngày phai nhạt, nó send đi một tin nhắn mà không hề cảm thấy hối hận.