Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

"Phù du cánh mỏng"



- Cho dựa cái, mệt quá
+ Sao thế? Không đi làm à? Có chuyện gì? Thế nào? Đang ở đâu?
- Trên giường
+ Trên giường cộng với làm gì nữa mà mệt? :d
- Ngồi và nghe T hỏi nhiều quá nên mệt.
+ .....

Thế là thôi. Dịu dàng quá thì ngta cũng bỏ mà đi. Mà phũ quá ngta cũng không chịu nổi. Thỉnh thoảng nó hay ăn nói kiểu như bảo người nghe im đi. Nó cũng đã muốn sửa, nhưng rồi lại chẳng biết sửa như thế nào, nên để vậy. T từng nói: "Nếu T bằng tuổi bà già, T sẽ không để bà già đi đâu hết". Ờ. Cái tuổi, cũng là một lý do. Người ta có trăm nghìn lý do để yêu để thích, đồng thời cũng có trăm nghìn lý do để kết thúc chính cái mình yêu thích ấy. Mà lý do nào, nghe cũng rất..hợp tình hợp lý. Thế nên T đi lấy vợ. Ngày cưới rồi T còn kéo nó ra một chỗ, bất ngờ đặt 1 nụ hôn lên má nó để...thay lời tạm biệt trong men rượu. Nghĩ hài hước. Xét cho cùng rượu đúng là.... bố của sự liều lĩnh. Hoặc người ta cố tình mượn rượu để cho phép mình dễ dãi. Những lúc như thế, một là nó cười, hai là thấy lòng rỗng tuếch. Nhưng dù gì, T vẫn là một thằng con trai tốt, một thằng bạn tốt, một thằng đáng để trân quý, một thằng....uh, không phải cho nó, nhưng đã xuất hiện trong cuộc đời nó, nắm lấy tay nó nhiều nhất (kể cả khi đã có người yêu) và cùng nó san sẻ nhiều điều.

Chiều nay nó mệt, và lâu lắm rồi nó mới gọi cho T và nói với T cái kiểu của ngày xưa, khi nó cần một nơi để dựa vào. Nhưng gọi cũng chỉ gọi thế thôi. T đã thuộc về một TG khác, và nó chỉ nên lảng vảng đâu đó bên lề cuộc sống của T, thỉnh thoảng nhìn thấy T hạnh phúc, nó mừng. Vì vậy, nó cũng chỉ dừng lại ở việc gọi, rồi thì chính nó làm cho T im lặng, bằng cái kiểu khó ưa muôn thủa của nó.

.....

Nó cũng đã từng bước bên lề cuộc sống của ai đó nữa. Chỉ có điều, "ai đó" lại không phải là T, nên...nó khó khăn. Và càng khó khăn khi nó sắp bị làm cho biến mất dạng khỏi cuộc sống ấy. :d. (Người ta bảo thích nó vì tấm lòng. Nhưng cái lòng của nó không phải lúc nào cũng đẹp. Và những lúc như thế, thay vì quay lưng, nó thật sự mong có thể ở lại, giúp nó vượt qua)

....

Con bạn của nó lại mất tích rồi. Người ta cứ thích giết dần giết mòn nó bằng sự im lặng, dù thỉnh thoảng nó cũng  im lặng đến đáng sợ. Nhưng, nó chưa bao giờ để người khác phải chờ đợi quá lâu. Có lẽ vì thế, nó phù hợp cho việc ngồi lại phía sau.

.....

P/s: Lần đầu tiên sau chuỗi ngày phai nhạt, nó send đi một tin nhắn mà không hề cảm thấy hối hận.









Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

chỉ là thương thôi mà



hết thương em rồi, anh vẫn sẽ vui?
chắc chẳng còn nữa đâu anh nhỉ thêm một lần mong trời mau sáng
(khi chiều hôm trước nghe em nói muốn đi xa)
nơi ấy nắng cứ nghêu ngao hát mãi khúc ca quên lãng
để mưa nơi này thút thít khóc ướt đêm

hết thương em rồi, ngày tháng vẫn trôi êm?
chùm hoa nhỏ cho em bỏ hoang trong ngôi nhà cũ
những thứ còn lại chắc vất trong ngăn tủ
khóa chặt nghìn năm
lỗi hẹn với kiếp sau

hết thương em rồi, sẽ có kẻ tiếp theo?
bảy sắc cầu vồng lung linh hơn em một màu u tối
cũng phải thôi vì mấy ai chịu nổi
nỗi buồn quá lâu, vô tình thành cái lỗi
để mà cách xa

hết thương em rồi, ừ anh cứ bước qua
như bước qua một kẻ nghèo nàn trên đường sau khi bố thí
thương thôi mà, có phải yêu đâu anh nhỉ?
nên tội tình gì 
mà vướng bận lòng nhau?


                              (ảnh: mượn của mình, và mình thì... được cho)

                                                .......


P/s: viết cho cô gái yêu mưa, nên ướt



~N.n~ 
Cuối tuần, đội mưa về, ôm Cốm và Xấu thở than bằng một giấc ngủ dài.
Đêm, chống cằm lên ban công nhìn xuống quán Cafe 24 lẹp nhẹp ướt.
Mưa, thế mà cổ họng lúc nào cũng thấy khát. Tưởng tượng đến  ly cocktail trong vắt mang vị Rum và chanh thơm mát. Lâu quá rồi không chế mấy thứ đồ uống...nửa mùa nhưng...rất thích ấy, vào những lúc như thế này.








Thứ Hai, 11 tháng 5, 2015

Lảm nhảm




Sáng nay, tôi đóng cửa hàng sớm, vì tự nhiên muốn vậy. Kéo song cửa sắt và ngồi nghe tiếng nước từ những chiếc điều hòa của khu tập thể nhỏ xuống con ngõ nhỏ phía trước mặt. Có cảm giác như có một cơn mưa vừa ngang qua, không vội vàng. Mọi thứ trong căn phòng đều một màu xám xám, Những cánh hoa sao cũng chuyển sang màu xám. Tháng Năm phai màu - tôi đã đặt tên cho một ngày của Tháng Năm như thế, dù bây giờ mới là 11/5, dù mùa hạ mới chỉ bước sang được vài ngày và lá trên phố Hoàng Diệu vẫn còn rơi nhiều lắm.

Một ngày mà tôi giật mình tỉnh dậy lúc 4h sáng, đứng tựa đầu bên song cửa sổ phòng bếp, nhìn cơn mưa đầu  mùa xối xả, nhìn những nhành salem vàng được buộc trên song cửa với cái màu....rất cũ.

Một ngày mà lý ra tôi lại về với Cuối Ngõ, gọi một ly và uống với chính mình, cho một điều đã trở nên.... vô nghĩa.

Một ngày lẽ ra tôi gửi đi một món quà thì vào cuối ngày, tôi lại nhận được một món quà từ ai -một bông hoa trong suốt bằng pha lê, khi được đặt dưới nắng, nó ánh lên những giọt sáng long lanh như những giọt sương buổi sớm. Đó là món quà tượng trưng cho những cảm nhận của ai đó về tôi. Tôi không hiểu hết được ý nghĩa của nó. Nhưng dù là gì đi nữa, nó cũng khiến tôi cảm thấy...rưng rưng cho một ngày...Tháng Năm bạc phếch....

.....

Tiếng nước vẫn nhỏ rồi vỡ trên con ngõ nhỏ đều đặn nghe tựa như tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Đầu tôi ong ong và nặng trịch. Tôi nhớ cái góc nhỏ của tôi nơi nhà công vụ. Mọi thứ thuộc về tôi gần như vẫn còn nguyên ở đó. Tôi nhớ góc ban công tầng 8, nơi tôi có thể nhìn xuống quán Cafe 24 vào mỗi đêm, là nơi thế giới trong tượng tượng của tôi hiện lên từ cây cầu phía đông, là nơi tôi không bao giờ cảm thấy ngột ngạt... Có thể chiều nay tôi sẽ ghé qua, nằm dài trên chiếc giường quen thuộc của mình dù chỉ một lát, rồi, tôi sẽ lại đi....

Đi - chị nói chị chờ nghe tôi kể về những gì tôi đã thực hiện được cho con đường mà tôi đã chọn, nhưng...những bước đi chập chững đầu tiên của tôi chẳng đủ để viết nên một câu chuyện. Nên lại..."để dành, cho mùa sau chị nhé!"

.....

Không thể đọc tiếp cuốn sách, tôi mở máy tính và..ngồi. Thú thật, có những lúc tôi không biết làm gì với nó. Tôi cứ nhìn chăm chăm vào màn hình và tưởng tượng...con bạn tôi cặm cụi may đồ như thế nào vào mỗi tối. Thế mà rồi lại nghĩ ngợi xa xôi.....Tôi không biết có còn sợi dây nào buộc chặt hơn chúng tôi lại với nhau? Nhưng nếu một ngày không còn gì để tượng tượng, thì ắt là lúc cuộc sống này đã lấy đi của tôi quá nhiều thứ....

......

Ở cái khu tập thể này, mặt trời chẳng bao giờ bước chân qua nổi ngưỡng cửa. Tôi với tay tắt điện, nằm dài ra sàn gỗ, thấy mình chìm trong gam màu của một ngày mùa đông xám xịt. Có thế thôi mà lại lan man....về những ngày tháng ba âm lịch, tôi vừa mới đi qua..., về hình ảnh Đông cuống quýt nắm lấy tay tôi trong hội làng, về bài thơ tôi viết cho Đông, cho tôi.... Nhưng tôi sẽ ...để dành Đông, cho một entry khác, chỉ dành riêng cho Đông thôi - cô gái điên vì tình

.....

11h3' ~N.n~ Trưa nay, lặng!